Ánh mắt của ông lão không ngừng nhìn về phía người cậu, tay kẹp điếu thuốc hơi dừng lại, đôi mắt vốn híp lại thành một khe hở đột nhiên phóng đại, tròng mắt lăn lên lăn xuống, đánh giá qua lại trên người Tống Ngôn Trần vài lần.
Nhất là khi ánh mắt rơi vào mông Tống Ngôn Thần, hai con mắt phát ra một loại ánh sáng cực kỳ khó hình dung, biểu cảm mang theo rất hèn mọn, ánh mắt ấy lại càng thêm biến thái.
Tống Ngôn Trần cảm nhận được tầm mắt của ông lão kỳ quái này không ý gì là che dấu, cố nén không khỏe, vội vàng bước nhanh hơn, theo bản năng che khẩu trang càng thêm kín mít.
Ông lão nhìn chằm chằm bóng lưng Tống Ngôn Trần, thấy bước chân cậu tăng nhanh, buông tay tựa vào tường ra, lập tức huýt sáo một tiếng, miệng phát ra tiếng cười xấu hổ trêu chọc, còn rất không có ý tốt hô một tiếng.
“Sao lại giống như một con chó cái vậy, trốn cái gì mà trốn?”
Nghe được tiếng hô của ông lão, bả vai Tống Ngôn Trần hơi co rúm lại, sắc mặt trắng bệch, càng thêm khó coi.
Ông lão tự mình nói chuyện xong, đối diện với mặt đất chính là nước bọt, lại một lần nữa ngồi xổm ở phía trên cầu thang, hít mạnh một hơi thuốc, trong khoảnh khắc hơi thở sương mù lượn lờ, trên mặt tràn đầy sự hưởng thụ cùng sự thỏa mãn.
Ánh sáng của hành lang chiếu lên người cậu, kéo dài bóng tối trên mặt đất.
Dòng điện của bóng đèn tạo ra âm thanh, và ánh sáng trở nên chập chờn.
Ông lão nhịn không được cau mày, trong miệng ngạt điếu thuốc, cúi đầu mắng hai câu,”Mẹ nó, cái đèn điện này, buổi tối còn muốn dọa lão chết lão tử à. ”
Mắng xong, ông lão liền ngoáy lỗ tai, đi đến bên cầu thang ngồi xuống, không mất nhã hứng mà tiếp tục hút, thậm chí còn có hứng thú ngâm nga tiểu khúc.
Chỉ chốc lát sau, một người đàn ông mặc áo gió, đầu đội mũ liền bất thình lình từ dưới lầu đi xuống, bước chân cực nhẹ, nhẹ đến mức thậm chí không nghe được âm thanh.
Bóng râm của vành mũ đánh vào mặt người đàn ông mũ, làm cho người ta không thể nhìn thấy rõ đường nét ngũ quan của anh ta, cũng không nhận ra biểu cảm trên khuôn mặt của anh ta.
Người đàn ông đội mũ chậm rãi ngẩng đầu, lộ ra ánh mắt u ám giấu dưới cặp kính vàng, tầm mắt chậm rãi dừng trên mặt ông lão đầu to tai to, biểu cảm lãnh đạm mà sắc bén.
Ông lão mơ hồ như nhìn thấy bóng ma đang nhìn xuống mặt đất, tay cầm điếu thuốc hơi dừng lại, tựa như bị một đầu ác thú nhìn chằm chằm, sau lưng cũng theo đó dâng lên một trận lạnh lẽo hình.
Lão vừa định quay đầu lại, còn chưa xoay người, người đàn ông đội mũ lưỡi trai đã nhìn chằm chằm lão từ trên cao xuống, khóe miệng nhếch lên một nụ cười lạnh, giống như là đang mưu đồ gì đó không có ý tốt.
Một giây sau, ánh mắt hắn sắc bén, hai tay kề sát lưng ông lão già, đẩy mạnh một cái.
Chết tiệt.
Lão không hề phòng bị, đồng tử đột nhiên mở to.
“A a a a ——-” Ngay sau đó chính lão lại phát ra tiếng kêu thảm thiết như quỷ khóc sói gào.
Kèm theo một tiếng nổ lớn, vật nặng đập xuống đất, xương đùi lão già phát ra tiếng ọp ẹp, đột nhiên đứt gãy.
Tiếng kêu thảm thiết trong hành lang càng lúc càng lớn.
Người đàn ông đội mũ vô thanh vô tức nhìn một màn này, hàm ý trong mắt càng sâu, mang theo vài phần tức giận không thể kìm lòng, trong mắt không có nửa phần bi thương.
Có lẽ là tiếng kêu quá mức quấy nhiễu người dân, một vài người thuê nhà ở lầu một thật sự nhịn không được, mạnh mẽ mở cửa phòng ra, đối với bên ngoài chính là một trận gào thét cùng chửi rủa, “Hét cái gì? Đêm tối! Còn có để cho người ta nghỉ ngơi!”
Người đàn ông đội mũ cười lạnh một tiếng, lặng yên không một tiếng động như lúc xuất hiện, chậm rãi biến mất tại chỗ.
Sắc mặt mọi người thay đổi nhanh chóng, tựa như diễn viên thay đổi khuôn mặt của kịch Tứ Xuyên*.
*Kịch Tứ Xuyên là loại hình nghệ thuật dân gian văn hóa Ba Thục. Xuất phát từ đời nhà Thanh và trở thành món ăn tinh thần không thể thiếu của người Trung Quốc. Đây là sự pha trộn hoàn hảo của phương ngữ địa phương cùng với phong tục, âm nhạc dân gian và các điệu nhảy từ các khu vực khác.
***
Tống Ngôn Trần luống cuống tay chân lấy chìa khóa ra mở cửa, hai tay vẫn không ngừng phát run, nhiều lần thiếu chút nữa không thể đối diện với cánh cửa.
Cửa vừa mở ra, cậu cũng giống như kẻ điên dại mà chạy trốn, thuốc vừa mua trong tay cũng tùy tiện ném xuống đất, sau đó nhanh chóng khóa trái cửa từ bên trong, thậm chí cẩn thận khi nằm sấp nhìn thoáng qua lỗ trộn nhìn ra ngoài cửa, sau khi xác nhận sự an toàn của mình, mới thở dài một hơi.
Trở lại khung cảnh mình bắt đầu quen thuộc, sự căng thẳng của Tống Ngôn Trần cũng dần được giảm bớt, đầu tiên cậu cởi bỏ áo khoác, tiện tay ném trên mặt đất, sau đó liền cởi giày và cởi quần áo, chân trần giẫm trên mặt đất, mặt trắng bệch đi vào trong phòng tắm, cả người thoạt nhìn vẫn lo lắng đến hồn bay phách lạc.
——– Khi bị sốt, tốt nhất nên tắm nước nóng.
Chỉ chốc lát sau, trong phòng tắm liền truyền đến tiếng nước chảy.
Tống Ngôn Trần sắc mặt trắng bệch nhìn gương trong phòng tắm, một lần nữa kiểm tra cơ thể một phen.
Một ngày trôi qua, màu sắc của những nụ hôn này không những không mất đi, mà còn trở nên xanh hơn và tinh xảo hơn, thoạt nhìn giống như đã trải qua một cuộc ngược đãi. Chúng dày đặc đến mức làm cho người ta cảm thấy như bị khủng bố.
Sắc mặt Tống Ngôn Trần trong nháy mắt trở nên tồi tệ hơn, bàn tay run rẩy nhẹ nhàng lướt qua từng vết hôn.
Thật sự quá vô lý….