Mỹ Nhân Ốm Yếu Bị Đám Cố Chấp Cuồng Theo Dõi

Chương 16: Đám hàng xóm kì quái (16)



Thấy Tống Ngôn Trần nhìn chằm chằm vào nó, một tên nhóc bên cạnh vội vàng lên tiếng giải thích nhiều lần, “Đây thật sự không phải chúng tôi làm, chúng tôi chỉ là đang xác nhận nó còn sống hay không thôi.”

“…” Tống Ngôn Trần mặt trắng bệch, không nói gì nữa, trong lúc nhất thời có chút không phân biệt được thật giả trong lời nói của đối phương.

“Nhưng chính mắt tôi thấy là các người làm.”

Một giọng nam bất thình lình vang lên phía sau Tống Ngôn Trần, giọng nói trầm thấp mà giàu tình ý.

Tống Ngôn Trần sửng sốt, quay đầu lại người nói chuyện phía sau, ánh mặt trời chói chang khiến cậu theo bản năng nheo mắt lại, đưa tay chắn ánh mặt trời.

Người đàn ông chậm rãi tới gần, thân hình cường tráng từ từ ngăn cản ánh mặt trời chói chang, đường nét cũng theo đó trở nên càng thêm rõ ràng.

Là một người đàn ông mặc áo sơ mi trắng, quần âu màu lạc đà, trên tóc dường như sử dụng dầu bóng, rất rõ ràng, thoạt nhìn tựa như một triết học gia nghiêm nghị, dáng vẻ nghiêm túc, trong miệng còn ngậm một điếu thuốc càng thêm phần tinh ý.

Tống Ngôn Trần sững sờ tại chỗ, chớp chớp đôi mắt mơ mơ màng màng nhìn đối phương, không biết phải làm sao.

Cậu bé cầm đầu trong nháy mắt nghẹn đến đỏ mặt, cả người đều khó chịu như bị hắt nước bẩn, “Anh nói bậy! Căn bản cũng không phải do chúng tôi làm!”

Mí mắt người đàn ông khẽ nâng lên, cầm lấy điếu thuốc ngậm trong miệng, ánh mắt sắc bén tựa như một mũi tên băng đâm thẳng vào mắt cậu bé.

Hắn lạnh lùng giật giật miệng, ngữ khí lạnh như băng, “Không phải các người sao? Vậy tại sao cậu lại đặt chân lên người con mèo này?”

“Tôi…” Một đứa nhóc không nói gì đứng đó, lông mày nhíu chặt cùng một chỗ, trong lúc nhất thời hoảng loạn, lại không biết giải thích như thế nào.

“Ha” Người đàn ông cười lạnh một tiếng, biểu cảm lạnh lẽo, ánh mắt nguy hiểm, vẻn vẹn chỉ là nhìn lướt qua đối phương một cái, khóe miệng đang cười liền chậm rãi biến mất, ngữ khí lạnh lẽo đến đóng băng người khác.

“Thế nào?” Khóe miệng người đàn ông nhếch lên một nụ cười nhẹ, trong mắt lóe lên sự bệnh hoạn dị thường không dễ nhìn thấy.

“Làm sai còn không dám nhận?”

“……” Cậu bé rõ ràng bị cái nhìn này dọa cho giật mình, cả người run rẩy, lui về phía sau một bước, rốt cuộc không khống chế được tuyến lệ của mình, oa một tiếng liền khóc lên, vừa khóc vừa chạy về phía sau, miệng khóc gọi ”Ba mẹ”.

Hai tên nhóc đồng bọn ở một bên cũng bị một màn này dọa sợ, cũng nhao nhao khóc theo, khóc đến không thở nổi đuổi theo bước chân đối phương.

Thoáng chốc, nơi đó chỉ còn Tống Ngôn Trần cùng với người đàn ông kỳ quái này, còn có mèo xui xẻo nằm trên mặt đất hít thở không thông, toàn bộ bầu không khí trong lúc nhất thời đều trở nên quỷ dị.

Tống Ngôn Trần đầu tiên nuốt nước miếng, dời ánh mắt sang nhìn mèo nhỏ, cậu vội vàng ngồi xổm xuống, muốn di chuyển nó sang chỗ khác, tính mang chú mèo nhỏ tìm một chỗ cứu trị cho nó, bằng không cứ tiếp tục như vậy, nó nhất định khó thoát được cái chết.

“Chờ một chút.”

Nhìn động tác sai của Tống Ngôn Trần, người đàn ông kịp thời lên tiếng ngăn cản đối phương.

Tống Ngôn Trần sửng sốt, bàn tay vươn lên giữa không trung cũng theo đó ngừng lại, luống cuống ngẩng đầu nhìn về phía đối phương.

“Bây giờ nó bị thương quá nặng, nếu cậu ôm nó bằng tay không để xử lý vết thương, sẽ chỉ gây ra nguy hiểm thêm cho nó.”

Nói xong, người đàn ông cũng ngồi xổm xuống, ánh mắt nhìn chằm chằm Tống Ngôn Trần, lại hít một hơi thuốc, chậm rãi nói, “Tốt nhất cậu nên đi tìm một cái thùng cát tông, bỏ nó vào, sau đó lại mang nó đi trị liệu. ”

Người đàn ông vừa nói chuyện, trong miệng còn phun ra một luồng sương khói, hơi nóng trong miệng thở ra phun ra bên tai Tống Ngôn Trần, sau tai tái nhợt của Tống Ngôn Trần nhanh chóng nổi lên một tầng nổi da gà, cậu co rúm bả vai một chút, bịt kín một tầng đỏ mỏng.

Ngửi thấy mùi khói sằng sặc này, Tống Ngôn Trần cứng ngắc di chuyển bước chân, không dám nhìn nữa, chỉ có thể xấu hổ gật gật đầu, thanh âm nhẹ nhàng nỉ non, có vẻ cực kỳ luống cuống, “Được, được rồi, hiện tại để tôi đi tìm…”

Nói xong, cậu liền vội vàng đứng dậy, chạy lên, đi tìm bốn phía có thùng giấy, hoàn toàn không chú ý tới con mèo nằm trên mặt đất lúc này đột nhiên kêu rên càng ngày càng kích động.

Con ngươi đen nhánh của người đàn ông gắt gao nhìn chằm chằm bóng lưng Tống Ngôn Trần chạy xa, đáy mắt là tình dục cùng tham lam không cách nào khắc chế.

Ngay cả khóe miệng hắn cũng nhếch lên một nụ cười tàn bạo.

Cậu ta….

Trên người thật sự rất thơm nha….

Ánh mặt trời chiếu vào người mèo nhỏ xui xẻo, chiếu vào đôi mắt không bị thương của nó, tựa như một viên bảo thạch, rạng rỡ phát sáng, mà trong miệng nó còn phát ra tiếng kêu thảm thiết mà yếu ớt, có vẻ cực kỳ đáng thương.

Tiếng xì xì.

Người đàn ông còn chưa thỏa mãn híp mắt, say sưa hít vào mũi mùi hương không khí còn chưa tan đi.

Mắt thấy Tống Ngôn Trần chạy xa, người đàn ông chậm rãi thu hồi ánh mắt, tầm mắt đặt trên người mèo xấu xí này, nhìn bộ dáng nửa sống nửa chết của nó, ánh mắt người đàn ông cũng hoàn toàn lạnh xuống.

“Mày thật sự là mệnh lớn…”

“Vậy mà còn chưa chết…”

Nói xong, tay người đàn ông liền chậm rãi đặt lên phía sau đầu của mèo nhỏ xấu xí đáng thương, ánh mắt lạnh lẽo, dùng sức ấn một cái.

Trong miệng mèo nhỏ lập tức phát ra tiếng kêu đau đớn thống khổ, cơ thể cũng run rẩy không khống chế được.

Ánh mắt người đàn ông cực lạnh, đáy mắt không có một chút thương hại, con ngươi đen nhánh sâu kín phản chiếu hình ảnh mèo nhỏ xấu xí đang giãy giụa, bất thình lình thu tay lại, một lần nữa phả khói, thốt lên.

“Nếu mày còn có một chút lợi dụng…”

“Vậy tao sẽ giết mày trễ một chút.”

Con mèo xấu xí kêu gào, giống như cảm nhận được điều gì đó, khóe mắt lại trượt xuống một giọt nước mắt kỳ lạ….


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.