Mỹ Nhân Ốm Yếu Bị Đám Cố Chấp Cuồng Theo Dõi

Chương 19: Đám hàng xóm kì quái (19)



Tống Ngôn Trần nằm trên sô pha cắn chặt răng, trên mặt không có nửa phần huyết sắc, môi đều phai màu tái nhợt, cả người không khống chế được run rẩy.

Ai cứu tôi với…

Khóe mắt Tống Ngôn Trần chảy ra hai hàng nước mắt, cả người đều lâm vào một loại sợ hãi không cách nào kiềm chế.

Còn không đợi cậu định hình, thì liền mơ hồ nhìn thấy người đàn ông trước mặt bị xách lên, thay vào đó là một thân ảnh màu đen nhòe nhoẹt.

Tống Ngôn Trần kiệt sức muốn mở mắt ra, nhưng cơ thể mềm nhũn nằm đấy, cố thế nào cũng không thể nhúc nhích được, cho dù là động tác mở mắt đơn giản, lại giống như đốt hết toàn bộ sức lực của cậu.

Ai, là ai…

Ai đã đến cứu tôi…

Bóng đen nhìn bảo bối nước mắt đầy mặt, ngực gã đau đớn, quay đầu nhìn về phía người đàn ông bị ném trên mặt đất đang thống khổ phát ra từng tiếng kêu đau, con ngươi gã đỏ đến chảy máu, sắc mặt u ám dọa người, nỗi hận từ đáy mắt cơ hồ muốn cắn nuốt toàn thân gã.

“Ngươi là ai?!” Người đàn ông gào thét.

Lúc này cơ mặt người đàn ông đều có vài phần co giật, quỷ dị hơn chính là, giờ phút này tuy hắn rõ ràng đang lo lắng và phẫn nộ, nhưng không hiểu sao lại không khống chế được cơ thể của mình, tựa như con rối gỗ, mất đi năng lực khống chế cơ thể, chỉ có thể bị động nằm trên mặt đất, không cách nào nhúc nhích.

Đợi đến khi đối phương xoay người, người đàn ông mới trợn to hai mắt, đáy lòng nổi lên một trận kinh hãi nhìn gã.

Thứ trước mặt hắn đâu phải là con người? Rõ ràng chỉ là một đường nét trống rỗng, giống như điêu khắc hư vô, còn hơn cả quái vật!

Người đàn ông vừa nói xong, bóng đen liền nở nụ cười, tiếng cười của gã giống như từ trong cổ họng chen ra, đầu tiên là tiếng cười khàn khàn buồn bực, sau đó tiếng cười dần dần khuếch đại, giọng cười bắt đầu phát run, khàn khàn đến rối tinh rối mù, đáy mắt tràn đầy châm chọc cùng đùa cợt, tiếng cười mơ hồ không muốn ngừng được.

– Đó là điềm báo trước khi gã ta phát điên.

Ánh mắt bóng đen chậm rãi dừng lại phía sau người đàn ông, sau đó nhìn về phía trăn khổng lồ không thỏa mãn nhai thức ăn, khóe miệng chậm rãi nhếch lên.

“Ngươi nói…”

“….. Trăn khổng lồ ở trạng thái đói khát có thể ăn thịt chủ nhân của mình hay không?”

“……” Người đàn ông gắt gao trừng mắt, tròng mắt đều bị đỏ lên, biểu cảm mang theo dữ tợn cùng đáng sợ không thể diễn tả thành lời, tựa như con sói đuôi lớn bị lột da lộ ra bộ dáng chân thật nhất của mình, mắt sắp nứt toẹt.

“Không ——–!!!!”

“Người là……ai!!!”

Bóng đen cũng không có thời gian nghe hắn nói nhảm, đáy mắt hiện lên hàm ý thật sâu, tay phải tùy ý nhấc lên, cửa sổ lại bị mở ra.

Người đàn ông nằm trên mặt đất trong nháy mắt liền cảm giác bản thân như bị một thế lực thần bí nào chậm rãi nâng lên, còn không đợi hắn hoàn hồn thì tựa như một bịch rác, bị gã hung hăng ném vào trong cửa sổ nơi có con trăn khổng lồ đang bị giam giữ.

Ầm ầm một tiếng, người đàn ông rơi mạnh xuống đất, đau đớn kịch liệt làm cho hắn ôm bụng cuộn mình, tứ chi xụi lơ khó có thể nhúc nhích.

Con trăn khổng lồ vừa nhét xong kẽ răng nghe được âm thanh ấy, con ngươi trong nháy mắt hiện ra hình dạng dựng đứng, ngay cả thần sắc cũng biến thành trạng thái săn mồi.

Nó chậm rãi quay đầu, ánh mắt âm thầm gắt gao rơi vào trên người đàn ông, giống như trước kia nó nhìn thấy mỗi một thức ăn được bày biện ra trước mắt, nó lắc lư đuôi trăn thật dài, không một tiếng động mà di chuyển đến vị trí của đối phương.

– A a a a a a———-!!.

…………

Tựa như bản concerto khó nghe, bóng đen chậm rãi thu hồi ánh mắt, cúi người xuống, nhìn về phía bảo bối đang cau mày nhăn mặt.

Một giây sau, gã liền cúi đầu, hung hăng cắn vào cổ Tống Ngôn Trần giống như Quỷ Hút Máu.

Nhưng không bạo lực cắn xé giống với động vật khi tranh đấu, thay vào đó là nồng đậm tình yêu, triền miên, gần như điên cuồng cọ xát.

Bóng đen vừa cẩn thận vừa tham lam mút từng tấc da thịt trên cổ Tống Ngôn Trần, nhưng lại giống như đang cầm một cái gốm sứ, sợ mình không cẩn thận sẽ đem đối phương đụng nát.

Tống Ngôn Trần bị động mà rụt lại, còn không đợi cậu phản ứng, thì đã bị đối phương ôm lấy từ sofa, lặng lẽ rời khỏi căn phòng tối tăm này.

***

– Đừng đi!

Hai mắt Tống Ngôn Trần nhắm nghiền lại, cơ thể run rẩy không kiểm soát được, hai tay hai chân cậu bắt đầu đạp loạn xạ, tựa như bệnh nhân lên cơn động kinh, không thể khống chế được cơ thể của mình.

Bóng đen nắm lấy tay cậu, cố định cả người vào trong ngực gã, tay kia của gã đầu tiên là nâng đầu Tống Ngôn Trần, lại thật cẩn thận vỗ lưng cậu.

“Đừng sợ.”

Con ngươi gã đen kịt, gắt gao nhìn chằm chằm khuôn mặt tái nhợt của người trong ngực.

“Không ai có thể làm tổn thương được em.”

Bóng đen hết lần này đến lần khác, lặp lại từng chữ này, bàn tay lạnh lẽo nắm chặt tay Tống Ngôn Trần, trong hành động xen lẫn như một chút ôn nhu khó có thể diễn tả thành lời, mang theo ma lực xoa dịu hết thảy.

Gân chân Tống Ngôn Trần co giật từng cái một, cổ họng giống như bị người ta dùng đao cắt đứt, ngoại trừ hai chữ vừa mới hô ra, cậu chỉ có thể sụp đổ từ trong cổ họng nặn ra khóc thở.

Cũng không biết có phải lời trấn an của bóng đen có tác dụng hay không, Tống Ngôn Trần đang a a giãy giụa đột nhiên giống như con sóc bị dọa sợ, cậu cuộn mình lại, tay chân cũng không giãy giụa lung tung nữa, chỉ nhỏ giọng phát ra tiếng khóc nức nở.

Bóng đen đắc ý mà nhếch khóe miệng, ngón tay im lặng lướt qua đường mũi Tống Ngôn Trần.

Không đủ! Không đủ!

 

Sợ một chút nữa đi!

 

Chỉ bằng cách này, ta mới có thể hoàn toàn đi vào trái tim của em.

 

Dù sao….

 

Không ai là không thích tiết mục anh hùng cứu mỹ nhân.

Dần dần, ánh mắt bóng đen rơi vào bó hoa hồng đặt trên bàn trà.

Một giây sau, hoa hồng to tựa như vật dễ cháy, từ nhụy hoa bắt đầu toát ra ánh lửa, trong nháy mắt, quỷ hỏa liền lan tràn đến toàn thân cây, sau đó bắt đầu thiêu đốt, cho đến khi hoàn toàn biến mất không thấy, thậm chí không lưu lại nửa điểm tro tàn, tựa như chưa bao giờ xuất hiện qua.

Bóng đen hôn lên cổ Tống Ngôn Trần, phát tiết ghen tị cùng oán khí trong khoảng thời gian này của gã.

Gã nằm ngất nhẫn nại lâu như vậy, vụng trộm nhìn những con kiến hôi hám hết lần này đến người khác tới gần bảo bối của gã, nhưng gã chưa thể động thủ trước được.

Chờ một chút…

Gã muốn thu lưới từng người từng người một….

Gã muốn bảo bối của gã không cách nào kháng cự mà yêu gã…

Cho nên gã muốn xử lý từng người một…

Khà khà

 

 


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.