Mỹ Nhân Ốm Yếu Bị Đám Cố Chấp Cuồng Theo Dõi

Chương 25: Đám hàng xóm kì quái (25)



Tống Ngôn Trần vịn tường, khom lưng, hô hấp dồn dập, bước chân loạng choạng, lảo đảo đi về phía trước.

Trong tay cậu cầm một gậy điện chống sói an toàn mà cậu đã mua đoạn thời gian trước, dùng để phòng thân, để không phải khiến bản thân mình lâm vào nguy hiểm.

Tống Ngôn Trần hít sâu một hơi, một lần nữa nhìn vào video trên điện thoại, xác định vị trí địa lý của đối phương.

Không sai, chính là ở phía cầu thang này.

Và nó là giữa tầng 12 và tầng 13!

Tống Ngôn Trần quyết tâm, cậu nắm chặt dụng cụ trong tay, cẩn thận từng bước tiến về phía cầu thang.

Từ xa, cậu đã nghe thấy tiếng kêu đau đớn dữ dội của nhân viên bảo vệ.

Tống Ngôn Trần sửng sốt, còn không đợi cậu tới gần, tiếng bước chân vội vàng đứt quãng truyền đến, âm thành cũng càng ngày càng nhỏ.

——– Có người bỏ chạy.

Ý nghĩ này vừa xuất hiện, Tống Ngôn Trần liền ý thức được điều gì đó, cậu nắm chặt công cụ, mạnh mẽ thò đầu ra ngoài.

Tống Ngôn Trần che miệng ngơ ngác tại chỗ, ánh mắt đờ đẫn nhìn bảo vệ nằm ngã dưới cầu thang.

Hành lang tối tăm chỉ có một cửa sổ nhỏ. Ánh sáng chiếu vào không tính là sáng, thoạt nhìn vẫn vô cùng  u ám và mờ mịt.

Giờ phút này, khuôn mặt bảo vệ dính đầy máu, nhất là bên phải đã sưng thành một khối u phồng lên, quần áo cũng bẩn thỉu, giống như một con lợn bị đặt trên bàn chờ làm thịt, hắn nằm trên mặt đất co giật mạnh mẽ, nhưng cũng không cách nào đứng dậy được.

Nghe thấy tiếng ồn từ trên lầu truyền đến, bảo vệ đang trên bờ vực của cái chết hơi ngửa đầu, hai mắt hắn phát ra tâm tình cầu xin mà thống khổ, gắt gao nhìn về phía Tống Ngôn Trần.

Mà ánh mắt tràn ngập hy vọng của hắn, trong bất ngờ va phải ánh mắt của Tống Ngôn Trần, liền chuyển thành kinh hoàng cùng sợ hãi, một giây sau, hắn liền chú ý tới vũ khí mà tay phải của đối phương đang cầm.

“Không!! Đừng đến đây! A a a a a!” Bảo vệ giống như đoán trước được chuyện sẽ xảy ra tiếp theo, không khỏi trợn to mắt, lá phổi co rút từng trận, răng không ngừng run rẩy, thân thể co rút thành một cục, trong miệng phát ra tiếng kêu vặn vẹo, chân gãy xương khiến hắn tạm thời không thể từ trên mặt đất bò lên.

Hắn cho rằng Tống Ngôn Trần cũng muốn trả thù hắn.

Tống Ngôn Trần cũng vì tiếng kêu thảm thiết đó mà giật mình tỉnh dậy trong chớp nhoáng, hai tay cậu run rẩy lấy điện thoại di động ra, thuần thục gọi điện cho cấp cứu trong bệnh viện…

Một thân ảnh âm thầm lặng lẽ đứng ở trong góc tối, mặt gã không chút thay đổi nhìn chăm chú vào cảnh tượng này. Ánh mắt u ám, nhìn về phía bảo vệ mang theo sự chán ghét không che dấu.

Ha ha…

Kẻ thù không phải không báo thù, chỉ là chưa phải thời điểm thích hợp.

***

Người đàn ông hơi thở nặng nề, giật cảnh cửa mở ra, đè đầu xuống cực thấp, nhanh chóng đi vào.

Đóng cửa lại, hắn dựa lưng vào vách tường, trán chảy ra mồ hôi dày đặc.

Khúc nhạc dạo ngắn vừa rồi tuy không vui, nhưng cũng không ảnh hưởng đến tâm tình của hắn quá nhiều, bởi vì hắn luôn có nhiều cơ hội để giáo huấn tên bảo vệ không biết tốt xấu kia.

Ha ha ha…

Nghĩ đến đây, người đàn ông tiện tay ném con dao găm vừa rồi xuống đất, chậm rãi ngồi trở lại vị trí sô pha, từ từ nằm xuống.

Người đàn ông nửa nằm trên sô pha, xoay cổ, khóe miệng bật cười, trong mắt tràn đầy vẻ điên cuồng, sau đó hắn mở một phần mềm thần bí trong điện thoại di động.

Màn hình điện thoại nháy mắt liền chuyển sang bên trong phòng Tống Ngôn Trần.

Nhìn vào màn hình hiển thị căn phòng trống rỗng không có lấy một người, người đàn ông cũng không nổi điên nữa, nội tâm hắn không giấu được run rẩy, bắt đầu phát lại video ghi chép.

Phải…

Ở đây. . . .

Nhìn Tống Ngôn Trần mở cửa trong điện thoại di động, và từ từ đi đến gần vị trí giường…

Cổ họng người đàn ông cuồn cuộn, hô hấp hơi dồn dập theo, hắn gắt gao nhìn chằm chằm mặt Tống Ngôn Trần trên màn hình, tựa như dã thú đói bụng suốt ba ngày ba đêm đột nhiên nhìn thấy một món ăn ngon, vị giác bắt đầu tự động phóng thích nước bọt, kí.ch thí.ch thần kinh đại não của hắn, phóng thích ra tín hiệu kiếm ăn.

Thật đáng yêu…

Muốn ôm….

Người đàn ông nhìn hình ảnh một cách say sưa.

Đột nhiên, trước ống kính như có một bóng đen lướt qua, còn không đợi người đàn ông phản ứng lại, màn hình điện thoại di động của hắn liền biến thành màn hình đen.

Mí mắt người đàn ông giật giật, có chút cứng rắn nhíu mày, lập tức bắt đầu chuyển đổi góc nhìn giám sát mới, thậm chí còn mở máy nghe lén lên.

Màn hình màu đen….. Vẫn là màn hình đen….. Tất cả đều là màn hình đen…

Ngay cả máy nghe cũng hoàn toàn thất bại…

– A a a a a a——-!!.

Ánh mắt người đàn ông ban đầu còn có ý cười vui vẻ, dần dần chuyển thành một cái nhìn điên loạn và bệnh hoạn, trong miệng phát ra tiếng gào thét bén nhọn và điên cường, vặn gương mặt hắn vặn vẹo, điên cuồng vỗ vào cơ thể mình, tròng mắt đỏ như máu, sắc mặt u ám dọa người.

Một giây sau, hắn mạnh mẽ ném điện thoại trong tay xuống đất, không ngừng dùng đầu đập vào vách tường.

Tại sao!

Tại sao!!

Rốt cuộc là ai!

***


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.