Mẹ chồng nghe vậy thì sắc mặt dịu hẳn, lộ ra nụ cười mãn nguyện.
Từ đó về sau, mỗi khi Lục An Kiệt tan học về, mẹ chồng đều sai người đưa nó về viện của bà, dọn sẵn cá thịt thịnh soạn cho nó ăn tùy thích.
Còn Lục An Hành thì vẫn làm theo lời dạy của ta – học xong rồi mới ăn.
Nó luôn cẩn thận viết từng chữ, viết xong còn đem tới để ta kiểm tra.
Nếu ta phát hiện sai chữ nào, sẽ phạt nó viết lại 50 lần.
Nếu chữ xấu, lại phạt viết thêm 50 lần nữa.
Ta từng hỏi nó:
“Hành nhi, con có cảm thấy ta thiên vị, nuông chiều An Kiệt, còn với con thì quá nghiêm khắc không?”
Nó lắc đầu:
“Phu tử từng nói: nghiêm khắc là vì đặt nhiều kỳ vọng. Là để chúng con đỡ phải đi đường vòng. Hiện giờ, ngày nào con cũng có cơm ăn, có áo mặc, được đi học – tất cả đều là ân huệ của mẫu thân. Con không thấy khổ, chỉ thấy biết ơn.”
Ta mỉm cười hài lòng.
Đứa trẻ này biết chịu khổ, lại biết nhớ ơn người đã giúp đỡ mình, sau này nhất định có tiền đồ.
Ta dịu giọng dặn:
“Đọc sách tiếp đi, nhưng đừng thức khuya quá. Nếu ngã bệnh thì lấy gì báo đáp ta?”
“Vâng, thưa mẫu thân.”
Lúc này, Tiểu Đào – nha hoàn thân cận của ta – ghé tai thì thầm:
“Phu nhân, Hầu gia lại dẫn Đại thiếu gia ra khỏi phủ bằng cửa sau.”
Ta gật đầu – chẳng hề bất ngờ.
Lục Chính Đình đã giấu Tần Kiều Kiều trong một căn nhà ở phố Đông.
Hai cha con họ thường xuyên lén ra ngoài để đến đó thăm nàng ta.
Tất cả, ta đều biết.
Ta còn biết, mỗi lần gặp nhau, Tần Kiều Kiều sẽ ôm Lục An Kiệt khóc lóc rồi mắng ta, nói ta hành hạ con nàng ra sao.
Còn Lục An Kiệt sẽ ôm nàng ta, nhỏ giọng dỗ dành:
“Mẫu thân, trong lòng con vĩnh viễn chỉ có người. Người đàn bà xấu xa kia mãi mãi không thể so được với người.”
Lục Chính Đình thì hứa hẹn:
“Kiều Kiều, ta nhất định sẽ đón nàng vào phủ, để nàng danh chính ngôn thuận làm chủ mẫu.”
Thoắt cái, ba năm đã trôi qua.
Lục An Kiệt càng ngày càng mập, chỉ ham ăn hưởng lạc, ngày càng chán ghét việc học.
Nó thường xuyên bảo thư đồng viết bài hộ, bài tập thì làm qua loa cho có lệ.
Không chịu nổi chút khổ nào trong chuyện học hành, nó thường giả bệnh để trốn học.
Mẹ chồng ta lại luôn mềm lòng, cứ thấy cháu than đau là lập tức giúp xin nghỉ ở Thư viện Trung Ni.
Không chỉ vậy, bà còn thường đưa nó lên núi thắp hương bái Phật, luôn miệng nói rằng có chuỗi Phật châu phù hộ, nhất định sẽ giúp nó thi đậu Trạng nguyên sau này.
Nhưng đời vốn thích vả mặt người.
Kết quả kỳ thi cuối năm ở thư viện vừa công bố:
Lục An Hành đứng nhất, còn Lục An Kiệt thì… đội sổ.
Mẹ chồng và Lục Chính Đình không dám tin, bởi năm ngoái hai đứa còn học ngang nhau, sao năm nay lại một đứa nhất bảng, một đứa bét bảng?
Nếu kết quả đảo ngược, chắc chắn hai mẹ con kia đã cười đến không khép miệng được, không ngớt lời khen Lục An Kiệt “có tiền đồ, có tương lai.”
“Cháu đích tôn nhà ta thông minh như thế, sao có thể thi bét được? Chắc chắn là mấy ông phu tử kia có gì sai sót rồi!”
Ta liền đem phần nhận xét của các phu tử về Lục An Kiệt ra cho họ xem.
Toàn bộ đều chê nó không tập trung trong lớp, vô kỷ luật, buồn ngủ là lăn ra ngủ, thái độ học hành vô cùng tệ hại.
“Phu tử này chấm sai thì còn hiểu được. Chẳng lẽ tất cả phu tử đều sai hết sao?”
Mẹ chồng nghẹn lời, chỉ tay vào Lục An Hành:
“Thế thì nó dựa vào đâu mà thi được điểm cao như thế hả?”
Trong lòng bà ta luôn tin rằng m.á.u mủ nhà mình là ưu tú nhất, còn Lục An Hành chỉ là đứa con nuôi, sao có thể hơn được cháu ruột của bà.
Bà trừng mắt nhìn ta:
“Uyển Uyển, chẳng phải con nói sẽ đối xử công bằng với cả hai sao? Hay là con lén lút dạy riêng cho nó, giúp nó học vượt hẳn lên?”
Ta lạnh mặt, đáp:
“Lời này của mẫu thân thật không công bằng.”
“Con dâu rõ ràng đối xử với hai đứa y như nhau, người trong phủ đều có thể làm chứng.”
“Ngược lại, chính mẫu thân mới là người nuông chiều An Kiệt quá mức.”
“Ngày nào nó cũng vừa tan học là được người của mẫu thân dẫn thẳng về viện, cơm ngon canh ngọt sẵn sàng.”
“Con muốn tự mình giám sát nó học bài, thì chính là mẫu thân bảo không cần, còn cam đoan rằng sẽ để mắt trông chừng, đảm bảo nó hoàn thành bài tập.”
“Người còn thường xuyên thay An Kiệt xin nghỉ học, dẫn nó lên núi bái Phật, thế rồi kết quả là nó thi đội sổ – lỗi này cũng là do con dâu sao?”
Ta vừa dứt lời, mẹ chồng lập tức cứng họng, không biết đáp lại thế nào.
Lục Chính Đình thấy mẹ mình bị yếu thế thì xót ruột, trừng mắt nhìn ta:
“Uyển Uyển, nàng quá đáng rồi đấy. Sao có thể nói với mẫu thân bằng cái giọng ấy?”
Ta cười lạnh:
“Thế chàng muốn ta nói sao? Ngược lại, ta muốn hỏi chàng và mẫu thân: Tại sao lúc nào cũng thiên vị An Kiệt?”
“Rõ ràng từng nói sẽ đối xử công bằng, nhưng mỗi tháng mẫu thân đều cho An Kiệt nhiều hơn mười lượng bạc để tiêu vặt.”
“Ăn uống thì dọn riêng cá thịt tẩm bổ thêm.”
“An Hành muốn ăn, bếp lại bảo hết rồi.”