1
Ba hôm trước ngày tựu trường, đêm trước khi rời nhà.
Tôi cực kỳ lưu luyến bé mèo cưng của tôi.
Chú mèo mướp béo ú Tương Tương, luôn thấu hiểu lòng tôi.
Nó kêu “meo” một tiếng, nằm nghiêng dưới chân tôi, cọ cọ.
Tay tôi vuốt ve từ tai Tương Tương, dọc theo xương sống, đến tận chóp đuôi.
Mượt như lụa.
Tương Tương thích nhất là được vỗ mông, vuốt ve cái đuôi nhỏ.
Chìm đắm trong kỹ thuật điêu luyện của tôi, nó cong mông lên, đòi tôi tiếp tục.
Trông đáng yêu đến mức không chịu nổi.
Tôi cầm điện thoại lên, vừa vuốt ve đuôi bé mèo, vừa quay video.
Tôi đã đăng video cảnh tôi đang vuốt ve bé mèo lên trang cá nhân.
Không lâu sau, hội cuồng mèo trên vòng bạn bè ào ào xuất hiện.
Trong phần bình luận, họ thi nhau thả tim, khen ngợi Tương Tương.
“Đáng yêu quá, bé cưng ơi!”
“Mèo con xinh quá, thích túi màu gì nào?”
“Tiếng “máy kéo” nhà cậu to thật đấy.”
Giữa những lời bình luận tán dương, bỗng xuất hiện một bình luận kỳ quặc.
“Đừng có sờ nữa được không?”
Miệng tôi đang cười tươi, bỗng đơ lại.
Người này là ai vậy?
Không có ghi chú.
Tôi thêm anh ta khi nào nhỉ?
Tôi nhấn vào tên trên mạng của anh ta, vào trang cá nhân, nhìn thấy hình ảnh của anh ta.
Nam thần của trường…Trình Dực?
Mười tám tuổi dẫn dắt đội tuyển quốc gia, giành huy chương vàng môn khúc côn cầu trên băng tại Thế vận hội mùa đông, được cử đi học tại Đại học D.
Với khả năng thi đấu xuất sắc, gương mặt điển trai sắc sảo tuyệt đẹp, cùng body vai rộng chân dài 1m88.
Anh ta nổi tiếng khắp mạng xã hội.
Chưa nhập học đã được bình chọn đầy trên mạng là nam thần trường D.
Tôi kết bạn với anh ta khi nào vậy?
Vừa suy nghĩ, tay tôi vừa tiếp tục vờn đuôi mèo, xoay tới xoay lui.
Điện thoại đổ chuông, một cuộc gọi video gọi đến.
Tôi nhấn nhận.
Gương mặt điển trai của Trình Dực lập tức chiếm trọn màn hình.
Người này đẹp trai không phải dạng vừa.
Dưới ánh đèn đỏ, đường nét góc cạnh, quai hàm sắc như dao.
Đẹp đến mức khiến người ta choáng váng.
Chẳng trách trường học bên cạnh cũng có người xếp hàng đến ngắm anh ta.
Dù trong lòng đã bị sự đẹp trai gào thét đến mức chói tai, nhưng tôi vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh.
Tôi bày ra bộ dạng xa cách, cố sống cố chết giữ hình tượng, khẽ cau mày:
“Có việc gì vậy?”
2
“Em dừng tay lại đi, đừng vuốt nữa.”
Giọng Trình Dực khàn khàn, có chút không tự nhiên.
Như đang cực kỳ khó chịu.
Lúc này tôi mới để ý, không có ánh đèn đỏ nào cả, đơn giản là mặt anh ta đỏ bừng.
Anh ta làm gì mà đỏ mặt thế?
Cổ còn nổi cả gân xanh.
Nhưng việc này liên quan gì đến việc tôi vờn đuôi mèo?
“Tôi không hiểu ý anh.”
Trình Dực nghiến răng, giọng nói như bị bóp nghẹt:
“Chỗ đó của tôi, hình như, có chung cảm giác với đuôi mèo nhà em rồi.”
Vẻ mặt nhẫn nhịn, ngại ngùng, xuất hiện trên gương mặt kiêu căng ngạo nghễ kiểu “bking”* của anh ta trông thật kỳ quặc.