Bùi Tịch Thanh bị thương ở đầu nên ở nhà nghỉ ngơi vài ngày.
Anh ta vẫn nấu cơm cho tôi, đi dạo cùng tôi như thường lệ.
Lúc anh ta tắm.
Tôi vào trong lấy quần áo một lát.
Bùi Tịch Thanh lại lập tức dùng khăn tắm che người lại.
Trong hơi nước mờ ảo, thân hình anh ta thoắt ẩn thoắt hiện.
Có phải chưa từng nhìn thấy đâu. Chỉ có một cái khăn tắm, anh ta che được cái gì chứ?
Tôi cố ý trêu chọc rồi nhướng mày với anh ta.
Bùi Tịch Thanh mím môi, nhìn đi chỗ khác. Sau đó anh ta thúc giục tôi ra ngoài nhanh lên.
Tôi cứ nhất quyết làm ngược lại anh ta, còn lại gần anh ta hơn.
“Anh ngượng ngùng cái gì? Trước đây, chẳng phải anh còn quấn lấy tôi đòi tắm cùng sao? Anh có muốn tôi giúp anh không?”
Bùi Tịch Thanh liếc tôi một cái rồi do dự.
Dường như anh ta rất muốn đồng ý.
Nhưng ánh mắt anh ta dừng lại trên bụng tôi, rồi miễn cưỡng nở nụ cười:
“Đừng quậy nữa, Giang Kiều.”
Nụ cười của tôi cứng lại một chút.
Tôi không trêu anh ta nữa mà lập tức đi ra khỏi phòng tắm.
Giọng điệu và nụ cười vừa rồi, tôi đã quá quen thuộc.
Trước đây, mỗi khi Bùi Tịch Thanh bị tôi làm phiền đến mất kiên nhẫn sẽ nói chuyện với tôi bằng một cách bất đắc dĩ như vậy.
Trong lòng tôi luôn thấp thỏm không yên.
Do dự mãi như thế này khiến tôi cảm thấy khó chịu khắp người.
Buổi tối, khi Bùi Tịch Thanh đang chuẩn bị chui vào chăn.
Tôi lại cố tình đẩy anh ta ra.
“Tối nay anh ngủ dưới đất đi.”
“Tại sao? Anh có làm gì sai đâu.”
Anh ta nhìn tôi bằng ánh mắt đáng thương.
Trông có vẻ rất giống Bùi Cẩu.
Tôi siết chặt ngón tay rồi quay mặt đi.
“Tôi không muốn ngủ cùng anh, tôi thấy ghê tởm.”
“…”
Ánh mắt người bên cạnh lạnh đi.
Nhưng khi anh ta mở miệng, giọng điệu vẫn mềm mỏng như trước.
“Tại sao chứ? Tối nay anh sẽ ngoan ngoãn, không làm ồn em, có được không?”
“Đừng, tôi ngửi thấy mùi trên người anh là thấy khó chịu rồi.”
Bùi Tịch Thanh ngửi quần áo trên người, sau đó anh ta lại quay đầu lại với vẻ đầy tủi thân.
“Vậy anh đi tắm lần nữa.”
“Không cần đâu. Anh vẫn chưa hiểu sao? Tôi ghét tin tức tố của anh. Ở đây, Omega nào cũng đều thơm hơn anh. Tôi phát hiện mình không thích anh chút nào. Trước đây, đầu óc tôi đúng là bị úng nước mà.”
Lời vừa nói ra, ánh mắt Bùi Tịch Thanh nhìn tôi đã thay đổi.
Dù anh ta che giấu sâu đến đâu, cơn tức giận kia cũng không che giấu được.
“Em nói lại lần nữa xem?”
Quả nhiên là giọng điệu quen thuộc đó.
Mỗi lần tôi cãi lại Bùi Tịch Thanh, tôi đều bị anh ta trừng trị tàn nhẫn trên giường, sau đó anh ta lại uy h.i.ế.p tôi như vậy.
Tim tôi run lên một cái. Tôi theo bản năng lùi lại.
“Anh nghỉ ngơi sớm đi, tôi sang nhà bên cạnh ngủ.”
Nhà bên cạnh là nhà của Sở Ngôn.
Sở Ngôn là Alpha, cho nên tôi nằm ghế sofa của cậu ấy ngủ tạm cũng không sao.
Bùi Tịch Thanh kéo tôi lại, đôi mắt anh ta ươn ướt.
“Em định bỏ lại anh một mình sao? Trước đây, em đã hứa sẽ không bỏ rơi anh mà.”
Tôi nghẹn lời một chút. Sau đó, tôi cố sức đẩy anh ta ra.
“Bùi Tịch Thanh, anh có thể đừng giả vờ nữa được không?”
Anh ta không thể đóng giả thành bộ dạng Bùi Cẩu được.
Từ nhỏ, Bùi Tịch Thanh đã được nuông chiều, anh ta đã quen được người người vây quanh rồi. Anh ta không thể làm ra bộ dạng cẩn thận dè dặt và hèn mọn đó.
Trong phòng im lặng hai giây.
Bùi Tịch Thanh cười khẩy một tiếng.
Anh ta ngương mắt lên lần nữa, sự mềm mỏng giả tạo trong mắt đã biến thành màn sương lạnh lẽo.
“Bị em phát hiện nhanh như vậy sao?”