Sự Gắn Bó Thấp Kém - Giang Khương Khương

Chương 20: Chương 20 - End



Trước khi ra nước ngoài, tôi đã mang tro cốt của mẹ đi.

 

Bà ấy sợ lạnh nên tôi đã chôn cất bà ấy ở một nơi ấm áp.

 

Cuộc sống ở nước ngoài rất yên bình.

 

Không ai biết tôi, tôi cũng không muốn quen biết thêm ai nữa.

 

Nhưng với gương mặt này, mỗi lần ra ngoài, luôn có Alpha đến bắt chuyện với tôi.

 

Họ tưởng tôi là Omega.

 

Sau khi phát hiện tôi là Alpha, một số người còn hứng thú hơn.

 

Tôi bị làm phiền đến không chịu nổi.

 

Lúc rảnh rỗi, tôi sẽ làm một ít trang sức in 3D rồi đốt cho Lý Thục.

 

Bà ấy là người thích làm đẹp và ưa hư vinh. Dù bà ấy xuống dưới đó rồi, tôi cũng không thể để bà ấy sống nghèo nàn được.

 

Tôi sống ở phố Nam Tân một thời gian.

 

Thỉnh thoảng, Lục Hủ Nam sẽ đến Ý họp và bàn chuyện làm ăn. Lúc đó anh ấy sẽ đến ăn cơm với tôi.

 

Anh ấy sẽ giống như một con robot báo cáo tình hình mới nhất cho tôi, cũng nói cho tôi con số lợi nhuận của năm nay.

 

Tôi lắng nghe mà tê dại cả người. Tôi vốn chỉ muốn hóng chuyện xem, hôm nay, tại sao cà vạt của anh ấy lại bị lệch.

 

Không đợi tôi mở lời, anh ấy đã nghe một cuộc điện thoại.

 

Lần đầu tiên, trên mặt Lục Hủ Nam lộ ra vẻ tức giận.

 

Anh ấy tạm biệt tôi rồi vội vã rời đi.

 

Tôi nghĩ, sau này có lẽ sẽ có kịch hay để xem rồi.

 

Bỗng một ngày, căn nhà đối diện tôi được người ta cho thuê.

 

Lúc sửa chữa, tiếng động lốp bốp rất ồn ào.

 

Cách một con phố, tôi bực bội mở cửa sổ ra.

 

Người đối diện đang bày biện đám hoa cỏ mới mua.

 

Tôi nhìn thấy người đó thì sững sờ.

 

Trên mặt Bùi Tịch Thanh nở nụ cười dịu dàng quen thuộc.

 

Anh ta vừa giơ tay chào tôi.

 

Tôi đã mặt không cảm xúc đóng cửa sổ lại.

 

Tên khốn này, vậy mà cũng tìm được đến đây?

 

Buổi tối, khi tôi xuống lầu ăn cơm, Bùi Tịch Thanh cố tình ngồi xuống đối diện tôi.

 

Có thể thấy, vết thương ở chân anh ta vẫn chưa lành hẳn, khi anh ta đi lại có hơi khập khiễng.

 

Anh ta gọi cho tôi một phần đồ ăn Trung Quốc.

 

Trong đó có một bát canh gà.

 

“Bây giờ tôi không thích ăn gà nữa.”

 

“Vậy em thích ăn gì?”

 

“Chỉ cần là thứ anh đưa, tôi đều không thích.”

 

“…”

 

Bùi Tịch Thanh im lặng.

 

Anh ta lẳng lặng dời phần ăn đó đến trước mặt mình.

 

“Giang Kiều, tại sao em lại rời đi mà không một lời từ biệt? Anh đã rất lo cho em.”

 

“Lo cho tôi làm cái gì? Bây giờ trong bụng tôi cũng không có con của anh nữa, anh không cần phải giả nhân giả nghĩa nữa đâu.”

 

“Anh thật lòng mà.”

 

Anh ta cao giọng rồi nhìn tôi chằm chằm: “Sau khi em đi, mỗi ngày anh đều nhớ em. Anh cho người đi khắp nơi tìm em. Ở bệnh viện, mỗi ngày anh đều liều mạng tập phục hồi chức năng, chính là hy vọng có thể xuất viện sớm một chút để đến tìm em.”

 

“Ồ.”

 

Sự bày tỏ chân tình của Bùi Tịch Thanh chỉ đổi lại được lời đáp bình thản của tôi.

 

Anh ta có hơi thất bại nhưng vẫn giữ giọng điệu trịnh trọng.

 

“Giang Kiều, anh đã rời khỏi nhà họ Bùi, từ bỏ vị trí người thừa kế. Từ nay về sau, em đi đâu anh đi đó.”

 

Chương 21 – End:

Bùi Tịch Thanh nói là làm.

 

Anh ta ở ngay đối diện nhà tôi, mỗi ngày đều có thể biết được hành tung của tôi.

 

Tôi từng chuyển nhà một lần.

 

Chưa đến một tuần, anh ta đã tìm đến.

 

Bùi Tịch Thanh vứt bỏ dáng vẻ cậu ấm cao quý. Anh ta mặt dày mày dạn mò đến tìm tôi, làm tôi phiền c.h.ế.t đi được.

 

Tôi lười để ý đến anh ta.

 

Đợi đến khi anh ta theo đuổi mệt mỏi, tự nhiên sẽ chán thôi.

 

Cuối tuần, thời tiết đẹp.

 

Rất nhiều anh chàng đẹp trai tóc vàng mắt xanh đều sẽ đến bãi biển bơi lội và lướt sóng.

 

Tôi cũng cầm ván lướt sóng đi đến đó.

 

Tôi vừa đến bờ biển, có rất nhiều Alpha đưa mắt nhìn sang.

 

Có một thiếu niên da trắng cao lớn đến chào hỏi tôi: “Chào bạn, bạn có muốn học lướt sóng không? Tôi có thể dạy bạn.”

 

“Không cần đâu.”

 

Tôi kéo ván lướt sóng đến nơi có sóng biển dữ dội nhất.

 

Ở đây lâu, tôi đã sớm học được cách chơi môn thể thao này rồi.

 

Các môn thể thao mạo hiểm có thể k1ch thích adrenaline của con người, cảm giác sung sướng sau khi thử thách thành công đặc biệt gây nghiện.

 

Ở nơi ngọn sóng cao nhất, tôi đứng không vững nên rơi xuống biển.

 

Một người đột ngột lao tới, kéo tôi lên.

 

Bùi Tịch Thanh căng thẳng nhìn tôi.

 

“Em điên rồi à? Không phải em sợ nước sao? Sao em lại đi chơi cái này?”

 

Lần rơi xuống bể bơi hồi cấp ba, tôi đã suýt c.h.ế.t đuối.

 

Tuy để lại di chứng sợ nước nhưng sau đó tôi vẫn luôn cố gắng vượt qua.

 

Tôi sẽ không để bản thân có điểm yếu.

 

“Tôi sớm đã không sợ nước nữa rồi.”

 

“Bùi Tịch Thanh, đó là chuyện của quá khứ rồi.”

 

Anh ta hiểu ý trong lời nói của tôi nhưng không lên tiếng nữa.

 

Tôi mặt không cảm xúc đẩy anh ta ra, lau nước trên mặt đi.

 

Tôi lại kéo ván lướt sóng lên bờ cát nghỉ ngơi.

 

Thiếu niên da trắng kia lại đến gần, khen tôi vừa rồi lướt sóng rất ngầu.

 

Cậu ta mua cho tôi một chai nước ngọt, lúc đưa cho tôi, còn hỏi xin số điện thoại của tôi.

 

Tôi cười cười, cố tình không từ chối.

 

Tôi vừa đi vừa nói chuyện với thiếu niên đó.

 

Bùi Tịch Thanh dùng khuôn mặt u ám đi theo tôi.

 

Dáng vẻ đi khập khiễng ấy khiến anh ta trông hơi đáng thương.

 

Anh ta cẩn thận từng li từng tí quan sát sắc mặt tôi nhưng anh ta vẫn không dám nói chuyện. Anh ta sợ lại làm tôi tức giận.

 

Bộ dạng này, thật sự khá giống Bùi Cẩu.

 

Sau ngày hôm đó, Bùi Tịch Thanh theo sát tôi không rời nửa bước.

 

Có người đến bắt chuyện với tôi, anh ta sẽ âm thầm nghiến răng.

 

Nếu tôi gặp nguy hiểm, anh ta sẽ là người đầu tiên xông lên.

 

Bùi Tịch Thanh còn giở trò với tôi.

 

Anh ta giả vờ bị thương, giả vờ yếu đuối, giả làm trà xanh.

 

Thậm chí, anh ta còn đuổi hết đám hoa đào của tôi đi.

 

Tuy vậy, tôi vẫn không thèm liếc anh ta lấy một cái.

 

Mấy trò này, trước đây tôi gặp nhiều rồi.

 

Có một hôm, Bùi Tịch Thanh mang đến cho tôi một con cua hoàng đế.

 

Lúc cửa mở, Lục Hủ Nam cũng ở đó.

 

Tôi đang pha trà.

 

Lục Hủ Nam mặt không cảm xúc nhận lấy con cua lớn trong tay anh ta: “Cảm ơn.”

 

Bùi Tịch Thanh không buông tay ra, vẻ mặt anh ta trông rất khó chịu.

 

“Muộn thế này rồi, sao anh còn ở đây?”

 

“Giang Kiều nói muốn mời tôi uống trà.”

 

Là uống trà thật.

 

Nhưng Bùi Tịch Thanh lại không thấy vậy.

 

Tôi pha trà xong rồi bưng ra khỏi bếp, khi ngẩng đầu lên thì thấy anh ta vẫn chưa đi.

 

“Không phải tôi đã nói anh đừng đến nữa sao?”

 

“Giang Kiều, anh cũng muốn uống trà.”

 

“Biến.”

 

Tôi đẩy anh ta ra rồi đóng cửa lại.

 

Bùi Tịch Thanh không từ bỏ. Anh ta về nhà rồi nhìn qua cửa sổ, theo dõi chúng tôi.

 

Lục Hủ Nam vừa uống trà, vừa nói anh ấy đã giành được dự án máy bay không người lái.

 

Sau đó, anh ấy đưa cho tôi một khoản tiền hoa hồng rất lớn.

 

Anh ấy nói, bây giờ, kinh tế nhà họ Bùi không khởi sắc, con trai bác cả Bùi làm CEO cũng chẳng có tác dụng gì lớn.

 

Chắc hẳn Bùi Tịch Thanh biết chuyện này, nhưng anh ta vẫn không quay về.

 

Có vẻ như anh ta đã quyết tâm đoạn tuyệt với gia đình.

 

Lục Hủ Nam liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, anh ấy thấy có một bóng người vừa thoáng qua ở phía đối diện.

 

Anh ấy dường như thấy thú vị nên quay lại hỏi tôi:

 

“Em định câu Bùi Tịch Thanh đến bao giờ?”

 

“Làm ơn đi, bây giờ tôi thật sự không có câu anh ta mà.”

 

“Anh ta theo em lâu như vậy, sau này em sẽ tha thứ cho anh ta chứ?”

 

Tha thứ hay không thì có sao đâu chứ?

 

Những gì đã mất thì khó mà quay lại được nữa.

 

Tôi chống cằm nhìn bầu trời đen kịt.

 

Lòng người quá khó lường.

 

Tôi thật sự sợ rồi.

 

Thay vì cứ đoán tới đoán lui, chi bằng làm chút chuyện mình thích.

 

Tiền Lục Hủ Nam đưa khá nhiều, tôi có thể đi bất cứ đâu trên thế giới.

 

Biết đâu một ngày nào đó, Bùi Tịch Thanh sẽ không thể tìm thấy tôi nữa.

 

Tôi định mua một cái ván lướt sóng mới, rồi ra biển làm một phần khoai tây chiên.

 

Sau này, tôi chỉ sống vì bản thân mình.

-End-


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.