[Thập Niên 70] Phụ Nữ Không Phải Món Đồ Vô Tri

Chương 2: Chương 2



Sau đó nghe kể lại, mẹ tôi tức đến suýt ngất, vừa run rẩy móc tiền ra, vừa gào lên mắng tôi là “đứa con bất hiếu c.h.ế.t tiệt”.

 

Nhà họ Đậu lấy lại được tiền thì mới làu bàu quay về, còn mẹ tôi thì nằm bẹp trên giường mấy hôm liền.

 

Đám bạn gái về sau kể lại chuyện đó sống động như thật, tôi thì ngồi bên nhấm nháp hạt dưa, nghe mà khoái chí cười thầm.

 

“An Nhiên này, còn hơn tháng nữa là tới Tết rồi, năm nay cậu tính ăn Tết thế nào đây?”

 

Chu Doanh ngủ chung giường với tôi hỏi.

 

Công trường thiếu thốn đủ bề, nên hai người phải ngủ chung một giường. Chu Doanh là bạn cùng giường của tôi.

 

Tôi ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi những bông tuyết đang lặng lẽ rơi.

 

Phải rồi, năm nay chắc chắn không về nhà nữa. Nghĩ cũng biết, cha mẹ tôi thể nào cũng giận tôi tím mặt, có khi còn chẳng thèm cho tôi bước chân vào cửa.

 

Tôi lặng lẽ siết chặt túi tiền… số tiền đã giành lại từ nhà họ Đậu vẫn chưa kịp mang gửi ngân hàng.

 

Giờ ở thành phố người ta ai cũng thích gửi tiền vào ngân hàng, nghe bảo còn có lãi, hôm nào rảnh tôi cũng sẽ thử một lần xem sao.

 

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

Còn lại một phần tiền, để dành mua chút đồ đón Tết ở đây.

 

Nghĩ thông rồi, trong lòng cũng nhẹ nhõm hẳn. Tôi phủi tay, rũ mấy vỏ hạt dưa dính trên lòng bàn tay, rồi thản nhiên nói:

 

“Ai bảo Tết thì nhất định phải về nhà chứ? Về nhà lại tất bật ngược xuôi, đến giờ ăn cơm còn chẳng được ngồi cùng mâm. Cái Tết đó, thôi tôi xin, tôi ở lại đây đón Tết còn hơn!”

 

Tôi nói ra một cách cứng rắn và dứt khoát, nhưng trong lòng thì trống rỗng đến nao lòng.

 

Lũ bạn tôi nghe vậy, không ai nói gì thêm, cả đám chợt yên lặng. Một lát sau, ai về giường nấy, dọn dẹp một chút rồi leo lên nằm ngủ.

 

Sáng mai lại phải dậy sớm đi làm ở công trường. Công việc ở đây toàn là việc nặng, không ăn no ngủ kỹ thì lấy đâu ra sức mà khiêng gạch, vác xi măng.

 

Tôi cũng nằm xuống, chăn thì lạnh ngắt, rét đến nỗi chân duỗi không thẳng, đành phải gác lên cái ấm chân vừa mới đổ nước nóng, lúc này mới thấy ấm lên được chút.

 

Nằm đó, tôi trằn trọc mãi không ngủ nổi, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ nơi ánh tuyết làm cho đêm tối cũng trắng nhợt nhạt. Trong lòng có chút gì đó nghèn nghẹn, rất khó nói thành lời, không biết từ khi nào, nước mắt tôi đã lặng lẽ trào ra, lăn dài trên má…

 

3

 

Sáng hôm sau, anh cả tôi và đứa cháu ruột đã tìm được đến chỗ tôi.

 

 

Cùng đi với họ còn có em trai út của tôi, thằng bé mới mười lăm tuổi đang học ở tỉnh ngoài.

 

Anh tôi tiếp quản công việc của cha, trở thành công nhân chính thức trong nhà máy rèn dập. Lương không nhiều, nhưng được cái ổn định, mỗi dịp lễ Tết, nhà máy cũng phát không ít quà cáp.

 

Nhưng từ sau khi chị dâu đầu tiên là vợ anh qua đời vì bệnh tật, anh một mình nuôi con ở quê, cũng chẳng dễ dàng gì.

 

Mấy năm nay, cha mẹ tôi đã hao tâm tổn trí vì muốn tìm cho anh một người vợ mới.

 

Nhà tôi vốn chẳng phải gia đình khá giả gì, mà anh tôi lại góa vợ, còn dắt theo một đứa con trai nhỏ … điều kiện như vậy, hiếm có cô gái nào tử tế chịu gật đầu.

 

Bao nhiêu mai mối đưa đến, người thì ly dị, người thì có tật này tật nọ, khó khăn lắm mới gặp được một người coi như tạm ổn, thì người ta lại chê không vừa ý.

 

Dạo gần đây, nghe bảo có người giới thiệu cho anh một mối. Cô ta từng qua một đời chồng, nhưng may là chưa có con cái gì, hai bên cũng đã gặp mặt, ai nấy đều ưng ý.

 

Lần tôi về nhà hôm ấy, thật ra là muốn xem mắt chị dâu tương lai. Ai ngờ chị dâu còn chưa gặp, thì suýt chút nữa tôi đã bị cha mẹ đem bán đi rồi.

 

Lúc ấy trong phòng trọ không có ai.

 

Các chị em cùng phòng thấy anh tôi đến, đều lặng lẽ né đi chỗ khác.

 

Anh tôi đặt vài quả quýt lên giường, có chút ngượng ngùng lên tiếng:

 

“An Nhiên à, phụ nữ ai chẳng phải lấy chồng sinh con? Nhà họ Đậu đúng là gia đình tử tế. Còn Đậu Tiêu, tuy đã hai mươi lăm tuổi, nhưng anh gặp rồi, nhìn cũng được, em lấy cậu ta chẳng thiệt đâu.”

 

Vừa nghe anh mở miệng, lòng tôi đã lạnh đi một nửa.

 

“Anh à, một người đàn ông lớn tuổi như thế mà vẫn chưa vợ, anh không thấy lạ à? Không nghi ngờ là có vấn đề gì sao?”

 

Anh không trả lời, chỉ đẩy đứa cháu là thằng Soái về phía tôi.

 

Chỉ một hành động như thế, tôi đã hiểu. Tôi có lấy chồng hay sống khổ sống sướng, với anh ấy chẳng quan trọng gì, anh ta chỉ biết tôi thương thằng Soái, nên định dùng nó để khiến tôi mềm lòng.

 

Thằng bé mới ba, bốn tuổi, mũm mĩm đáng yêu, mặc bộ đồ mới tôi mua cho. Giữa trời đông giá rét, theo anh tôi đi một quãng đường dài, hai má đã đỏ ửng vì lạnh.

 

Tôi nhìn thấu dụng ý của anh ta, nhưng không vạch trần.

 

Tôi đi đổ nước nóng, rót đầy cái ấm sưởi chân, đưa vào tay thằng bé. Lúc ấy, anh tôi mới lên tiếng tiếp: “An Nhiên, em thương thằng Soái nhất, em nỡ lòng nào để nó cả đời không có mẹ? Người phụ nữ lần này anh quen không chỉ đối xử tốt với cha mẹ, mà còn rất quý thằng bé. Bỏ lỡ cô ta, sau này khó mà tìm được người như vậy…”

 


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.