Tôi trút hết những tủi hờn dồn nén mấy ngày nay lên người lão già khốn nạn kia. Sự lạnh nhạt của cha mẹ, sự im lặng của anh trai, sự vô tâm của em út và cả hành vi vô liêm sỉ của tên lưu manh này cứ như từng thước phim, lần lượt lướt qua trong đầu tôi.
Tôi vớ lấy cái xẻng, dí thẳng vào cổ ông ta, nghiến răng, từng chữ như rít qua kẽ răng:
“Nếu còn có lần sau, có tin tôi sẽ dùng xẻng chọc thẳng vào cuống họng ông không hả?”
Tôi giậm mạnh chân xuống đống xi măng, cúi sát xuống, ánh mắt sắc lạnh như dao, hỏi tiếp:
“Còn muốn tôi l.i.ế.m sạch cho ông không hả?”
Lão già run lập cập vì lạnh, người co rúm như bị rét căm căm thấu xương, ông ta lắc đầu lia lịa, trong mắt tràn đầy sự hoảng sợ.
Sau này, chị em cùng phòng kiêm chị em tốt của tôi là Chu Doanh có kể, lúc ấy trông tôi như một con sư tử đang gầm rú, nổi cơn thịnh nộ. Nhưng chỉ có tôi mới biết, toàn thân tôi lúc đó run lên từng chập… là sự giao hòa giữa phẫn nộ và sợ hãi.
Sau đó, lão thợ hồ ấy bệnh liệt giường mấy hôm, khỏi bệnh cũng chẳng dám bén mảng tới công trình nữa, dần dà, công trường lan truyền tin đồn:
“Chừng nào còn Tống An Nhiên, thợ chính Vương sư phụ sẽ không quay lại làm việc.”
Tôi hiểu rõ, ông ta đang cố ép tôi phải cúi đầu.
Những kẻ làm lao động phổ thông như chúng tôi xét cho cùng cũng được tính là một loại “công nhân”, nhưng thật ra chỉ là tay chân làm thuê cho những người có tay nghề, ai có sức là làm được.
Không có tôi thì họ vẫn dễ dàng tìm được người khác thế vào. Nhưng những người thợ lành nghề, người thật sự biết việc thì không dễ thay thế đến vậy.
Rất nhiều quản đốc, dù mùa đông không có việc cũng vẫn trả lương hàng tháng cho mấy ông thợ chính. Lâu ngày, họ trở nên kiêu căng, quen thói được nuông chiều.
Hôm đó, trời vẫn xám xịt u ám, mây xám chì nặng như đè xuống đỉnh đầu, gã tổ trưởng mặt mày khó chịu tìm đến tôi.
“Tống An Nhiên, bây giờ không có Vương sư phụ thì công trình không theo kịp tiến độ. Hôm đó cô làm hơi quá rồi…”
“Tôi nói thật, hay là cô đi xin lỗi Vương sư phụ đi, nếu không thì ai dám nhận cô làm nữa?”
“Nếu giờ cô chủ động nghỉ, còn có thể xin làm công nhật ở công trường khác.”
Ý là gì? Không chỉ bắt tôi xin lỗi, mà còn muốn sa thải tôi cho êm chuyện?
Tôi vung tay, chụp lấy cái rìu gần đó. Từ hôm xảy ra vụ xẻng, tôi đã có thói quen lúc nào cũng thủ sẵn thứ gì đó bên mình.
Tôi đoán chuyện tôi cầm xẻng dí vào cổ lão già kia chắc đã đến tai gã tổ trưởng này rồi. Hắn ta lùi lại theo bản năng, ánh mắt thoáng chút hoảng hốt.
“Tống… Tống An Nhiên, tôi… tôi cũng không còn cách nào khác… Cô… cô đừng kích động nha…”
“Rầm!” Tôi vung rìu, c.h.é.m thẳng xuống mặt bàn mục nát của hắn ta, mảnh gỗ vỡ văng tứ tung.
“Tính sổ tiền công cho tôi. Tôi nghỉ!”
Hắn ta nuốt khan một cái, rút tiền từ ngăn kéo văn phòng, trả đủ lương cho tôi.
Tôi cầm lấy tiền, quay lưng bước đi, không hề ngoái đầu lại.
Bên ngoài, gió cuốn tuyết bay tơi tả, chỉ chốc lát, bóng tôi đã bị cơn bão tuyết hoàn toàn nuốt chửng.
6
Chuyện tôi cãi nhau với Vương sư phụ rồi bị tổ trưởng đuổi khỏi công trường, chẳng mấy chốc đã lan truyền khắp mấy thôn làng quanh vùng.
Tôi đi tìm việc mấy lần đều bị từ chối, hết chỗ này đến chỗ khác, chẳng ai muốn thuê một “đứa ngang ngạnh”. Mà cái “ngang ngạnh” ấy lại còn là… phụ nữ.
Trong mắt người đời, đàn bà thì chỉ nên lấy chồng, sinh con, an phận mà nghe lời.
Thế mà tôi lại dám tự tay đi hủy hôn, còn cầm xẻng dọa người ta, chẳng ra dáng phụ nữ tí nào.
Cha mẹ tôi và anh cả lại lần theo mùi mà tìm đến… Cả ba người, đội gió đội tuyết, cùng nhau kéo tới công trường.
“An Nhiên à, cha đã nói rồi, con gái thì phải lấy chồng sinh con. Con theo cha mẹ về đi. Nhà họ Đậu thì thôi, nhà mình không với tới, với cái mặt mũi này của con, kiểu gì chẳng tìm được mối nào khá hơn.”
Cha tôi vừa mở miệng đã là những lời như vậy.
“Anh đã nói rồi, gả cho Đậu Tiêu là tốt nhất. Em thì sao? Cứ phải tự chuốc lấy kết cục này, nếu lúc đó nghe lời anh, bây giờ chị dâu mới đã là người một nhà rồi.” Anh cả cũng hùa theo.
Thật là, mặt dày đến mức khiến người ta phát tởm.
Rõ ràng biết tôi bị ức hiếp, không một ai đứng ra bênh vực, lại còn kéo tới đây như thể muốn vét nốt chút giá trị cuối cùng từ tôi.
Tôi cãi nhau một trận to với cha mẹ ngay trong ký túc xá.
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Mặc kệ cái gọi là “gia môn bất hạnh không nên để người ngoài biết” tôi không còn để tâm nữa.
Người ta xưa nay vốn thích hóng chuyện, nhất là chuyện xấu của kẻ khác. Việc tôi bị đuổi khỏi công trường vốn đã khiến nhiều người chờ sẵn để cười trên nỗi đau của tôi, nay tôi lại gây ầm lên thế này, chẳng mấy chốc, trước cửa ký túc xá đã vây kín một vòng rồi lại một vòng người. Tuyết rơi đầy trên vai, trên tóc họ, nhưng chẳng ai nỡ bỏ qua trò hay này.