Thập Niên 80: Quân Nhân Mặt Lạnh Bị Mỹ Nhân Ốm Yếu Làm Khó

Chương 232: Chương 232



Mỹ nhân nhỏ dịu dàng yếu đuối, trước sinh mệnh nguy hiểm Thiệu Văn Sơn không có khả năng để ý những việc đó.

Nhưng gã ta coi trọng cô gái mảnh mai trước mắt.

Đúng thật mang đi một con tin cao lớn thô kệch, không bằng mang một con tin nhát gan lại mảnh mai.

“Được, mày đi tới.

Những cảnh sát phía đó muốn ngăn cản, Thiệu Văn Sơn lại rống lên một tiếng: “Chúng mày lại động, ông đây nổ s.ú.n.g b.ắ.n c.h.ế.t chúng nó”

Giang Niệm Tư lên tiếng, tất cả bác sĩ đều kinh ngạc nhìn cô.

Đây chính là kẻ bắt cóc trong tay cầm súng.

Ngay cả bác sĩ Đỗ đều liều mạng đưa mắt ra hiệu cho cô, bảo cô đừng mạo hiểm.

Nhưng Giang Niệm Tư làm như không thấy, cô giả vờ bộ dáng sợ đến cả người run rẩy, cẩn thận từng bước một tới gần đạo tặc.

Đạo tặc vô cùng cẩn thận, cũng cực kỳ thông minh, gã ta biết con tin mới thứ là cảnh sát quan tâm nhất.

Cho nên gã ta cũng không cố tình nhìn chằm chằm cảnh sát, chỉ nắm chặt s.ú.n.g chống lại huyệt thái dương bác sĩ Đỗ, ánh mắt liếc Giang Niệm Tư.

Bác sĩ Đỗ nhìn Giang Niệm Tư đi từng bước về phía bên này, trong lòng kinh ngạc đến cực độ.

Tuy ngày thường ông ấy đối xử tốt với bác sĩ Giang, nhưng kia chỉ là sự chăm sóc lẫn nhau giữa đồng nghiệp.

Hiện tại còn cửa sống, sao bác sĩ Giang dám làm như vậy.

Bác sĩ Đỗ cảm động không biết nói gì mới tốt, nhưng trong lòng ông ấy không hy vọng Giang Niệm Tư xảy ra chuyện.

Dù sao thì năng lực của bác sĩ Giang ở lại mới có thể giúp đỡ càng nhiều người hơn.

Đang lúc bác sĩ Đỗ cắn răng, chuẩn bị phản kháng chọc giận đạo tặc, chờ cảnh sát ra tay, Giang Niệm Tư cất cao giọng.

“Ba, ba đừng sợ, Tư Tư tới đổi cho người…”

Bác sĩ Đỗ kinh ngạc nhìn Giang Niệm Tư, cô khóc như hoa lê đái vũ, thoạt nhìn như là một đóa nụ hoa đang run sợ trong gió, đang phải chịu tổn thương.

Nhưng bác sĩ Đỗ hiểu rõ, bác sĩ Giang nhìn rõ tính toán của ông ấy, cố ý ngăn cản ông ấy.

 

 

Thiệu Văn Sơn nhìn Giang Niệm Tư đi một bước, đã run rẩy vô số lần, không nhịn được thúc giục: “Đi nhanh một chút.”

Giang Niệm Tư đang tìm kiếm cơ hội, nhưng kẻ bắt cóc thật sự quá cảnh giác, tạm thời không tìm được sơ hở để xuống tay.

DTV

Khi cô tiếp cận, kẻ bắt cóc đột nhiên hét: “Đứng lại, giơ tay lên, đưa lưng về phía tao lui về sau.

Trong lòng Giang Niệm Tư trầm xuống, kẻ bắt cóc này thật khó đối phó.

Xem ra, thời cơ này không thích hợp ra tay, chỉ có thể làm bộ con tin của gã ta trước.

Dù sao thì trong tay đối phương có súng.

Cô làm theo lời nói của kẻ bắt cóc, run rẩy xoay người, giơ tay lên cao đưa lưng lui về phía sau.

Cô thấy từng gương mặt lo lắng khẩn trương, còn có ánh mắt cảnh giác của các cảnh sát.

Giang Niệm Tư lựa chọn bác sĩ Từ quen thuộc, làm một khẩu hình với anh ta.

Giây tiếp theo, bác sĩ Đỗ bị đẩy ra, đồng thời huyệt thái dương Giang Niệm Tư bị s.ú.n.g chĩa vào.

Một tay kẻ bắt cóc siết cổ cô, một tay nắm s.ú.n.g để ở trên đầu cô, sau đó lui về phía sau.

Mục đích của gã ta là chiếc xe.

Giang Niệm Tư bị gã ta kéo lên xe.

Toàn bộ hành trình kẻ bắt cóc không hề lơi lỏng cảnh giác, gã ta nhìn chằm chằm từ trên cao nhất cử nhất động của Giang Niệm Tư, giục cô ngồi trên ghế điều khiển lái xe đi.

Giang Niệm Tư biết lái xe, nhưng bị người dùng s.ú.n.g dí vào đầu ép lái xe thì là lần đầu tiên.

Muốn nói hoàn toàn không sợ hãi thì là chuyện không thể nào.

Nhưng so với bác sĩ Đỗ, tỷ lệ cô thuận lợi chạy thoát khỏi tay kẻ bắt cóc lớn hơn một ít.

Giang Niệm Tư dựa theo lời nói của gã ta, lái xe đi thẳng vào đường núi.

Cô đoán sau khi rời khỏi tầm mắt của các cảnh sát, gã ta sẽ dẫn cô xuống xe đi vào núi sâu.

Ô tô bị lái đi, nhóm bác sĩ rối loạn.

“Nên làm cái gì bây giờ? Bác sĩ Giang bị bắt đi, có thể có nguy hiểm đến tính mạng hay không?”

Trong đó có bác sĩ nam thoạt nhìn còn chưa hoàn hồn khỏi nỗi sợ, lại vẫn còn lo lắng cho Giang Niệm Tu.

Bác sĩ Đỗ vừa ảo não vừa lo lắng: “Không được, chúng ta nhanh đi tìm Giang đoàn và Thẩm đoàn”

Bác sĩ Từ nói với các cảnh sát: “Vừa rồi bác sĩ Giang dùng khẩu hình nói cho tôi, chú ý Sinh Tinh Hoàn “Sinh Tinh Hoàn?” Các cảnh sát khó hiểu: “Đây là thứ gì.

Bác sĩ Từ bình tĩnh nói: “Sinh Tinh Hoàn là thuốc bác sĩ Giang chúng tôi nghiên cứu chế tạo ra có tác dụng đặc biệt, có mùi vị độc đáo. Đồng chí cảnh sát, chúng tôi là bác sĩ bệnh viện Quân Khu 624, tôi đoán khẳng định bác sĩ Giang biết kẻ bắt cóc sẽ bảo cô xuống xe, dù sao xe quá dễ bại lộ hành tung. Khi cô ấy bị bắt đi đã nói ba chữ Sinh Tinh Hoàn, chắc là sẽ cho chúng ta manh mối để tìm”

Chuyện này khiến cho cảnh sát nghiêm túc hơn: “Sinh Tinh Hoàn trông như thế nào?”

Vừa hay trong tay bác sĩ Đỗ có, ông ấy đổ hai viên cho cảnh sát.

Chuyện ngoài ý muốn xảy ra như vậy, chả học tập được gì cả, đám người bác sĩ Đỗ trở về đường cũ, chuẩn bị đi tìm Thẩm Trình và Giang Bằng Vũ.

Bác sĩ Từ trẻ tuổi sức lực tốt, tình thế cấp bách, anh ta chạy vội cả đường, không dám ngừng lại.

Cuối cùng cũng đã chạy đến bộ đội 624, bác sĩ Từ nắm lấy vai vệ binh gác cửa lớn tiếng thở dốc: “Mau, mau đi thông báo cho đoàn trưởng Giang các anh, bác sĩ Giang bị bọn cướp bắt cóc.

Vừa nghe đã thấy không phải việc nhỏ, lính canh gác lập tức chạy tới thông báo.

Lính canh vừa hay là Đoàn Thẩm Trình kia, anh ta chạy về văn phòng Thẩm Trình luôn.

Vừa hay Giang Bằng Vũ ở văn phòng Thẩm Trình.

“Báo cáo đoàn trưởng” Lính canh ở cửa hô to.

Thẩm Trình nhìn lính canh: “Nói”

“Bác sĩ Giang bị kẻ bắt cóc bắt cóc”

“Cái gì?”

Một câu làm hai người đàn ông ở đây giật mình, Thẩm Trình “xoạt” một cái đứng từ trên ghế lên.

 

 

“Cậu nói cái gì, bác sĩ Giang bị kẻ bắt cóc bắt cóc, bắt cóc ở đâu? Mau dẫn chúng tôi đi qua. Giang Bằng Vũ lôi theo lấy lính canh chạy đi.

Thẩm Trình cũng nhanh chóng theo sau.

Nhìn thấy bác sĩ Từ ở cửa, nghe bác sĩ Từ nói xong ngọn nguồn, Giang Bằng Vũ chỉ cảm thấy đầu choáng váng.

“Con nhóc thối này, thể hiện cái gì. Anh ta suýt nữa tức c.h.ế.t đi được: “Chỉ công phu mèo ba chân kia của nó…”

Anh ta vừa tức lại gấp, mặt của hẩm Trình không biểu cảm gì, anh nói với Giang Bằng Vũ: “Bằng Vũ, bình tĩnh một chút, tôi đi tìm Triệu Lữ báo cáo, anh đi lái xe…”

“Được.”

Giang Bằng Vũ cũng vội đến váng đầu.

Sau khi Thẩm Trình tìm Triệu Lữ báo cáo, còn mang đến quân khuyển A Bảo của bộ đội.

Tiểu Hồ đi theo bên người anh, nhìn vẻ mặt bình tĩnh của anh, tay nắm dây dắt chó dùng sức đến trở nên trắng bệch, không nhịn được nên an ủi anh: “Đoàn trưởng, anh đừng có gấp, bác sĩ Giang phúc lớn mạng lớn, nhất định sẽ không có việc gì”

Thẩm Trình không trả lời cậu ấy, sắc mặt cực kỳ âm trầm.

Mấy người và một chó lên xe, bác sĩ Từ chỉ dẫn bọn họ đi về phía bọn cướp và Giang Niệm Tư rời đi cuối cùng.

Các cảnh sát đã đi theo rước rồi, tìm kiếm theo dấu vết xe.

Thẩm Trình và Giang Bằng Vũ lái xe đi theo, nửa đường thì gặp cảnh sát.

Hai bên trao đổi tin tức, một vài cảnh sát dẫn theo đám người bác sĩ Từ rời đi trước, từ Giang Bằng Vũ và Thẩm Trình, với hai cảnh sát khác cùng nhau hành động.

Quả nhiên, xe đuổi theo nửa giờ, bọn họ thấy xe dừng ở đằng xa.

Sau khi Giang Niệm Tư bị bắt cóc.

Đi một đoạn đường, bọn cướp bảo cô dừng lại.

DTV

Tính cảnh giác của bọn cướp rất mạnh, Giang Niệm Tư đành phải thể hiện ra dáng vẻ cực kỳ sợ hãi, xem có thể giảm bớt tính cảnh giác của gã ta hay không.

Cả người cô run rẩy, bị bọn cướp đẩy đi về phía trước.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.