Tôi chết rồi.Nhận thức này ập đến não bộ tôi cùng với cơn đau thấu xương và ý thức dần mơ hồ. Máu ấm nóng chảy xuống từ thái dương, lướt qua hàng mi, nhuộm đỏ cả tầm nhìn của tôi.Ba mươi giây trước, một chiếc xe hơi màu đen với tốc độ điên cuồng đã đâm ngang vào chiếc xe thể thao của tôi. Khoảnh khắc túi khí bung ra, tôi nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc trên ghế lái – chồng tôi, Mạc Trầm, khóe miệng treo một nụ cười lạnh lẽo đến rợn người.Còn bây giờ, tôi nằm bất động trong buồng xe méo mó, qua khung cửa kính vỡ nát, nhìn thấy Mạc Trầm và người bạn thân nhất của tôi, Bạch Linh, đang ôm nhau. Khuôn mặt xinh đẹp của Bạch Linh không hề có chút đau buồn, ngược lại còn mang theo nụ cười chiến thắng.”Cuối cùng cũng giải quyết được cái phiền phức này.” Giọng nói ngọt ngào của cô ta vang lên: “Mạc Trầm, cuối cùng chúng ta cũng có thể quang minh chính đại ở bên nhau rồi.”“Số di sản và cổ phần của cô ta, chẳng bao lâu nữa sẽ chuyển sang tên chúng ta.” Mạc Trầm hôn lên trán Bạch Linh: “Ba năm nhẫn nhịn, đáng giá.”Tôi muốn hét lên, muốn xông ra xé nát hai khuôn mặt giả dối kia, nhưng cơ thể đã không còn nghe lời. Bóng tối dần nuốt chửng ý thức của tôi, ý nghĩ cuối cùng là sự không cam tâm và hối hận –Nếu có thể sống lại lần nữa, tôi thề sẽ không bao giờ để đôi gian phu dâm phụ đó đạt được mục đích!
Bình luận