Tôi lập tức hiểu ra: “Bọn họ định chơi xấu, tung tin đồn thất thiệt về sản phẩm của chúng ta trước một bước!”
Kỳ Hành đạp ga, chiếc xe vọt ra khỏi bãi đỗ: “Chúng ta có kịp ngăn chặn không?”
“Không chắc.” Tôi cắn môi suy nghĩ: “Nhưng nếu lấy được tài liệu mật từ phòng thí nghiệm M…”
“Đi ngay.” Kỳ Hành dứt khoát bẻ lái: “Nhà máy chỉ cách đây hai mươi phút lái xe.”
Tôi vội nhắn tin cho Tiểu Lâm, yêu cầu cô ấy kiểm tra kỹ lưỡng xem phòng thí nghiệm bị mất những tài liệu gì và tăng cường công tác an ninh.
Gửi tin nhắn xong, tôi ngước mắt nhìn cảnh đêm lướt nhanh ngoài cửa sổ, bất chợt cảm thấy một sự sắp đặt kỳ lạ của số phận. Kiếp trước, tôi chỉ là một con rối bị lợi dụng, kiếp này, tôi đã đứng giữa tâm bão, nắm trong tay chìa khóa để thay đổi tất cả.
“Kỳ Hành,” tôi khẽ hỏi: “nếu chúng ta tìm được bằng chứng, anh định xử lý Mạc Hồng Sơn thế nào?”
Gương mặt góc cạnh của anh ẩn hiện dưới ánh đèn đường: “Chúng ta sẽ dùng pháp luật trừng trị hắn. Nhưng trước tiên…” Anh liếc nhìn tôi: “Chúng ta phải đảm bảo an toàn cho em và dì Ninh.”
“Tôi không sợ hắn.” Tôi siết chặt nắm tay: “Kiếp này, tôi sẽ không để ai muốn làm gì thì làm nữa.”
Khóe miệng Kỳ Hành khẽ cong lên: “Đây chính là điều mà tôi luôn trân trọng ở em.”
Tim tôi lại bắt đầu đập loạn nhịp. Chết tiệt, người đàn ông này chỉ cần một câu nói vu vơ cũng đủ khiến tôi bối rối!
“Tập trung lái xe!” Tôi gắt gỏng, vội quay mặt nóng ran ra phía cửa sổ.
Kỳ Hành khẽ bật cười, không nói thêm gì. Nhưng cả hai chúng tôi đều hiểu, đêm nay có thể là đêm quyết định, hé lộ tất cả những bí mật ẩn giấu.
Dù phòng thí nghiệm M có cất giấu điều gì, chúng tôi cũng sẽ lật tung nó lên, và sau đó – bắt những kẻ đã gây tổn thương cho chúng tôi phải trả giá đắt.
“Em chắc chắn là ở đây chứ?”
Tôi dùng đèn pin rọi vào cánh cửa sắt gỉ sét dẫn xuống tầng hầm nhà máy. Trên tay nắm cửa quấn ít nhất ba chiếc khóa mới toanh, còn dán thêm tấm biển cảnh báo ố vàng: “NGUY HIỂM! CẤM VÀO!”
Kỳ Hành cẩn thận xem xét ổ khóa, khẽ nhíu mày: “Gần đây có người đã đến đây.”
Tôi tiến sát lại quan sát, phát hiện quanh ổ khóa có những vết xước còn rất mới: “Là Mạc Trầm? Hay Bạch Linh?”
“Cũng có thể là cả hai.” Kỳ Hành lấy từ trong túi ra một bộ đồ nghề nhỏ: “Để anh thử xem…”
“Tránh ra, cứ để người chuyên nghiệp ra tay.” Tôi đẩy nhẹ anh ấy sang một bên, lấy từ trong túi xách ra một chiếc kẹp tóc và một thỏi son môi.
Kỳ Hành nhướn mày đầy vẻ nghi hoặc: “Đây là ‘đồ nghề chuyên nghiệp’ của em sao?”
“Đừng có coi thường túi đồ trang điểm của con gái.” Tôi đắc ý lắc lắc chiếc kẹp tóc, chỉ vài động tác đơn giản đã mở được chiếc khóa đầu tiên: “Thời còn đi học, tôi là trùm trốn tiết đấy.”
Chiếc khóa thứ hai còn dễ hơn, tôi dùng thỏi son môi xoay vài vòng trong lõi khóa, chất sáp giúp bôi trơn, chỉ cần nhẹ nhàng vặn một cái là xong. Đến chiếc khóa thứ ba thì phức tạp hơn một chút, tôi nhai nát một mẩu kẹo cao su, nhét vào ổ khóa rồi dùng chiếc kẹp tóc khéo léo tạo hình –
“Xong xuôi!” Cả ba chiếc khóa đồng loạt bật mở, tôi đắc ý nháy mắt với Kỳ Hành.
Biểu cảm trên gương mặt Kỳ Hành pha lẫn giữa sự khâm phục và vẻ cạn lời: “Những kỹ năng này của em… thật là đặc biệt.”
“Đây là kỹ năng sống còn sau khi sống lại đấy.” Tôi buột miệng nói ra, rồi vội vàng lấy tay che miệng lại.
Kỳ Hành nhìn tôi với ánh mắt nửa như cười giễu cợt nửa như dò xét: “Vậy ra kiếp trước em là một tay đạo chích chuyên nghiệp?”
“Đâu có chứ!” Tôi vừa xấu hổ vừa bực bội: “Chỉ là… tôi học được thêm một vài kỹ năng thực tế thôi mà.”
Cừa đẩy cửa bước vào, một mùi mốc meo nồng nặc hòa lẫn với mùi hóa chất xộc thẳng vào mũi. Tôi vội bịt mũi, ánh đèn pin chiếu xuống một cầu thang hẹp tối tăm dẫn xuống dưới.
“Cẩn thận bậc thang nhé.” Kỳ Hành thận trọng bước xuống trước: “Có thể có…”
“Rắc!” một tiếng giòn tan vang lên, một tấm ván dưới chân anh đột ngột gãy vụn, khiến anh suýt chút nữa thì trượt chân ngã nhào. Theo phản xạ tự nhiên, tôi vội vàng nắm chặt lấy cánh tay anh, nhưng không ngờ bị lực kéo mạnh từ trọng lượng của anh kéo theo, cả người tôi mất thăng bằng đổ ập lên lưng anh.
“Đây là cái kiểu ‘cẩn thận’ mà anh vừa nói đấy à?” Tôi nghiến răng nghiến lợi, thì thầm bên tai anh.
Kỳ Hành cố gắng giữ vững tư thế, bất lực giải thích: “Lúc nãy anh định nói là ‘có thể có những tấm ván gỗ đã mục nát’…”