Nói cách khác, lần này Kỷ Khinh Hoài bị kẹp trước sau.
Nhưng chỉ có anh ta không sao.
Một cảnh sát giao thông trẻ tuổi đứng bên cạnh Kỷ Khinh Hoài trấn an anh ta, hỏi: “Vị này, anh có thấy khó chịu ở đâu không?”
Kỷ Khinh Hoài mơ mơ màng màng tỉnh táo lại, một tay nắm lấy cánh tay của cảnh sát giao thông, giọng khàn khàn nói không sao.
Nhưng nhìn vẻ mặt mơ hồ của anh ta, cảnh sát giao thông vẫn quyết định đợi xe cứu thương đến rồi nhanh chóng đưa người đến bệnh viện.
Trong lúc chờ đợi cùng Kỷ Khinh Hoài, cảnh sát giao thông nhìn vào hiện trường vụ tai nạn, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Anh thật may mắn, tôi đến thấy cảnh này sợ ngây người rồi.”
Kỷ Khinh Hoài cũng cảm thấy mình may mắn lắm.
Theo mức độ thảm khốc của vụ tai nạn xe hơi lần này, cho dù anh ta không chết thì cũng phải bị tàn phế.
Anh ta hít một hơi thật sâu, định lấy điện thoại ra, nhưng đầu ngón tay lại chạm vào thứ gì đó mềm mại.
Tâm trí Kỷ Khinh Hoài vẫn còn đang nghĩ đến vụ tai nạn xe hơi, nhất thời cũng không nhớ ra trong túi còn có thứ gì.
Đến khi anh ta lấy chiếc túi gấm ra mới nhận ra đây không phải là bùa hộ mệnh mà Nguyễn Kiều tặng cho anh ta sao?
Kỷ Khinh Hoài: “…”
Đội nhiên biểu cảm của anh ta trở nên kỳ lạ.
Bởi vì anh ta nhớ đến câu nói ‘Anh sắp gặp nạn đổ máu’ của Nguyễn Kiều, nạn đổ máu mà cô ấy nói đến không phải là vụ tai nạn xe hơi này chứ? Thật vô lý.
Dường như Kỷ Khinh Hoài đang tự thuyết phục mình, mạnh mẽ lắc đầu.
Cảnh sát giao thông thấy anh ta như vậy liền vội vàng bảo anh ta đừng có cử động quá mạnh, tiếp đó ánh mắt chạm đến chiếc túi gấm trong tay anh ta thì khựng lại, tò mò hỏi: “Đây là cái gì vậy?”
Kỷ Khinh Hoài theo bản năng mở miệng: “Bùa hộ mệnh bạn tặng.”
Cảnh sát giao thông cũng thấy rất lạ: “Bùa hộ mệnh à? Cái này của anh trông đặc biệt quá. Trước kia mẹ tôi cũng từng cầu cho tôi một cái ở chùa quê, bây giờ tôi vẫn còn mang theo.”
Anh ta lấy bùa hộ mệnh ra khỏi túi, mở lớp vải bọc bên ngoài, lộ ra tờ giấy bên trong, chỉ là tờ giấy này trông như đã bị ngâm nước nhiều lần, trông cứng đơ và lộn xộn, những ký tự trên đó cũng chẳng còn lại gì.
Dường như cảnh sát giao thông cũng thấy ngại, gãi đầu, giục Kỷ Khinh Hoài mở lớp vải bọc ra xem.
Kỷ Khinh Hoài không từ chối, kéo sợi dây rút của lớp vải bọc, anh ta đổ ra ngoài…
Nhưng chẳng có tờ giấy nào.
Chỉ có một ít tro bụi.
Kỷ Khinh Hoài ngẩn ra một giây, vô thức chạm vào đống tro bụi, cảm giấc vẫn còn nóng.
Trong khi đó, cảnh sát giao thông tinh mắt nhận ra trong đống tro bụi có một mẩu giấy.
Anh ta không nhịn được cười: “Trước đây tôi nghe người già nói, bùa hộ mệnh giúp bạn tránh được một tai họa thì không thể dùng lại được nữa, giấy bùa bên trong cũng sẽ cháy hết. Không lẽ linh nghiệm đến vậy sao?”
Nói vậy thôi, nhưng rõ ràng cảnh sát giao thông cũng không coi trọng bùa hộ mệnh này, biết đâu bùa hộ mệnh của Kỷ Khinh Hoài vốn chứa thứ này bên trong. Không ai biết được.
Nhưng biểu cảm của Kỷ Khinh Hoài dần trở nên đờ đẫn.
Thật vậy, thật sự có thứ kỳ diệu đến vậy sao?
Anh ta không nhịn được muốn gọi điện cho Nguyễn Kiều, nhìn cảnh sát giao thông với ánh mắt xin lỗi, anh ta quay người nhanh chóng nhấn nút gọi.
Ở bên kia dường như Nguyễn Kiều đang nói chuyện với ai đó, môi trường xung quanh cũng khá ồn ào.
Nguyễn Kiều nói mấy lần bảo Kỷ Khinh Hoài nói to hơn, mới nghe thấy anh ta bị tai nạn xe.
Cũng chẳng có gì bất ngờ.
Đây có lẽ là nạn đổ máu gần đây của Kỷ Khinh Hoài.
Nhưng khi đối phương gọi điện lại cho cô, chứng tỏ người đó không sao.
Vì vậy, Nguyễn Kiều chỉ thuận miệng nói: “Giấy bùa trong bùa hộ mệnh cháy hết rồi à?”
Thật sự cháy hết rồi sao?
Kỷ Khinh Hoài đè nén sự kinh ngạc trong lòng, gật đầu, rồi bỗng nhận ra.
Nguyễn Kiều không thể nhìn thấy hành động này của mình, nên lại ừ một tiếng.
Nguyễn Kiều ồ một tiếng: “Vậy là anh không sao rồi.”
Tiếp đó, cô không nhịn được lẩm bẩm nhỏ giọng: “Tôi đã nói là tôi xem tướng rất chuẩn mà, tôi là Nguyễn Kiều cơ mà.”
Truyền nhân đời thứ chín mươi chín của Thiên Sư môn đấy!
Có bản lĩnh thật sự!
Nguyễn Kiều trông có vẻ rất bận, không nói thêm mấy câu đã cúp máy. Nhưng Kỷ Khinh Hoài vẫn cầm chặt điện thoại, tay còn lại nắm chặt bùa hộ mệnh, cúi đầu không biết đang nghĩ gì.
Khoảng hai giờ sau, anh ta đi ra khỏi bệnh viện, tay vẫn cầm các loại báo cáo kiểm tra.
Bác sĩ rất vui mừng nói với anh ta rằng, về cơ bản anh ta không bị thương ngoài da hay thương tích bên trong, chấn động não nhẹ tự nghỉ ngơi dưỡng sức là khỏi.
Lúc ra về, bác sĩ khoa cấp cứu còn liên tục cảm thán: “Anh chàng này may mắn thật. Lần trước xảy ra tai nạn xe ở ngã tư đó, thậm chí còn chưa kịp lên bàn mổ, người đã mất rồi.”
Kỷ Khinh Hoài: “…”
Anh ta ngồi trong tàu điện ngầm, lấy điện thoại ra tìm kiếm trên mạng: “Trên thế giới này có thật sự có những bậc thầy rất lợi hại, có thể thông qua tướng mạo của bạn để dự đoán bạn có gặp rắc rối tiếp theo không?”
Bình luận hot nhất: “Tại sao lại không có? Khi tôi còn nhỏ, tôi đã từng gặp, chỉ là nói ra thì không ai tin mà thôi. Nhưng trên thực tế là có những người như vậy, khuyên mọi người nên kính sợ quỷ thần.”
Bên dưới cũng có không ít người đồng tình.
Kỷ Khinh Hoài: “…”
Xong rồi, hình như anh ta thực sự bắt đầu lật đổ nhận thức ba mươi năm trước của mình rồi.
Đóng trang web, Kỷ Khinh Hoài mở WeChat, rất dứt khoát chuyển cho Nguyễn Kiều ba nghìn tệ.
Rất nhanh đã nhận được một biểu tượng cảm xúc hình dấu hỏi to đùng của Nguyễn Kiều.
Kỷ Khinh Hoài trả lời: “Thoát chết trong gang tấc, tiêu tiền tích phúc.”
Nguyễn Kiều: “…”
Nhưng cô không từ chối.