Thiên Kim Thật Không Thèm Để Ý Anh

Chương 140: Giáng sinh



Nhưng không may đụng phải Đồng Duyên, người hoàn toàn “miễn dịch với mọi độc tố”, thành ra công cốc. cậu ta nhịn không nổi, bật cười “phụt” một tiếng, nghe như thể phì hơi bằng miệng.

Tô Uy thì ngơ ngác không hiểu Ngụy Lam cười cái gì.

Lý Tân Ninh xấu hổ đến độ không nói nên lời, đứng ngây người tại chỗ một lúc.

Đồng Duyên thấy cô ta không đi, tưởng đâu cô ta không hiểu ý, bèn nói thẳng: “Nghe giọng cậu là tôi thấy bực rồi, sau này đừng nói chuyện với tôi nữa.”

Lý Tân Ninh có giọng nói rất ngọt, ngọt đến mức ngấy.

Nói sao nhỉ, kiểu giống như trong game mấy ông đàn ông mở voice giả gái, giả làm giọng loli. Loli chuẩn thì dễ thương thật, nhưng loại này thì không ổn.

Đồng Duyên cứ cảm giác Lý Tân Ninh đang cố tình gồng giọng nói chuyện, y như mấy lão thái giám đanh đá trong hậu cung, nghe vào là đau cả đầu. Cái khoảng thời gian bị cô ta theo đuổi khiến Đồng Duyên phát rồ.

Lý Tân Ninh không nói gì thêm, cúi đầu quay người bước về phía lớp Hỏa Tiễn, trong lòng tức đến nghiến răng.

Vừa đi được nửa đường, Lý Tân Ninh đã thấy Hứa Hân Đóa từ lớp Hỏa Tiễn quay lại, hai người suýt thì lướt qua nhau. Nhưng Hứa Hân Đóa chẳng buồn liếc cô ta lấy một cái, đi thẳng về phía Đồng Duyên.

Lý Tân Ninh quay đầu nhìn lại, liền thấy Đồng Duyên – người khi nãy còn cau mày – giờ đây chỉ vì nhìn thấy Hứa Hân Đóa mà lông mày giãn ra, trong mắt còn lấp lánh một thứ dịu dàng mềm mại mà cô ta chưa từng thấy bao giờ.

Khoảnh khắc đó, trong đầu Lý Tân Ninh chỉ có một ý nghĩ:
Đồng Duyên quả nhiên không giống Thẩm Trúc Hàng. Với một người được Đồng Duyên nâng niu như vậy, Hứa Hân Đóa sao có thể để mắt đến Thẩm Trúc Hàng? Vậy mà trước đây Mục Khuynh Dao còn tưởng rằng Hứa Hân Đóa đang dòm ngó Thẩm Trúc Hàng.

Cô ta ghen tị đến phát điên.

Cô ta thật sự đã từng thích Đồng Duyên.

Hứa Hân Đóa đưa cho Đồng Duyên một cái gối sưởi tay:
“Cái này tôi vẫn dùng nè, giống như một cái gối ôm, có thể đưa tay vào bên trong. Miếng sưởi tay được đặt trong lớp bông, không bị nóng rát tay, chỉ thấy trong đó rất ấm thôi, cậu thử đi.”

Đồng Duyên vốn đang chuẩn bị gửi tin nhắn than thở, nhưng vừa thấy Hứa Hân Đóa quay lại, cơn giận lập tức tan biến. Cậu giả vờ bình tĩnh cất điện thoại, nhận lấy cái gối sưởi, nhìn qua một chút, có vẻ hơi chê bai: “Họa tiết nhìn trẻ con quá.”

“Ấm là được rồi.” Hứa Hân Đóa vừa nói vừa kéo tay Đồng Duyên lên xem đầu ngón tay, hỏi: “Có thấy ngứa không?”

“Không, chỉ thấy hơi nóng thôi.”

“Để tôi bôi thuốc cho cậu.”

Hứa Hân Đóa từ trước đến nay rất chú ý đến việc phòng ngừa bị lạnh và tê cóng, các loại thuốc như cao tan huyết, thuốc chống tê cóng cô luôn mang theo bên mình.

Cô lấy thuốc từ túi ra, bóp ra một chút, rồi từng chút từng chút nhẹ nhàng thoa lên tay Đồng Duyên.

Cậu cúi đầu nhìn hai bàn tay đang nắm lấy nhau, cô vẫn đang nhẹ nhàng xoa bóp đầu ngón tay của cậu, khóe miệng không nhịn được mà cong lên, nụ cười cứ thế hiện ra.

Lần này thì thật sự hết giận rồi.

Nhưng nụ cười chưa kịp duy trì được một phút, cậu đã thấy Hứa Hân Đóa lại duỗi tay ra cầm lấy tay của Ngụy Lam, vừa nhìn vừa hỏi: “Cậu có sao không…”

Đồng Duyên lập tức đập tay Ngụy Lam ra, nói ngay: “Cậu ta không sao, thuốc đưa đây, để họ tự bôi.”

Bên cạnh, Tô Uy cũng định chìa tay ra, nghe vậy liền lặng lẽ rụt tay lại, trong lòng còn âm thầm thấy may vì mình chưa kịp bị đập.

Hứa Hân Đóa gật đầu: “Ừ, vậy là tốt rồi, nhớ cẩn thận kẻo bị tê cóng.”

Nói xong, cô quay người chạy về lớp chọn.

Đồng Duyên đưa thuốc cho Ngụy Lam, Ngụy Lam cầm lấy, miệng thì làu bàu:
“Chỉ dính tuyết một tí thôi, chắc không cần bôi thuốc đâu… Không đến mức đó, anh Đồng Duyên của chúng ta dạo này càng ngày càng yếu đuối rồi đấy.”

Đồng Duyên đắc ý đáp: “Là có người thương thôi.”

Ngụy Lam không chịu nổi nữa: “A… Không nhìn nổi nữa rồi.”

Tô Uy thở dài: “Yêu đương có thể khiến người ta trở nên lố lăng vậy sao?”

Ngụy Lam sửa lại: “Là đơn phương.”

Đồng Duyên liếc cậu ta một cái sắc lẹm.

Trường Quốc tế Gia Hoa hằng năm đều tổ chức tiệc mừng vào dịp Giáng Sinh.

Bởi vì Tết Dương lịch đã được nghỉ rồi, nên bọn họ dứt khoát chọn tổ chức tiệc mừng vào đúng ngày Noel, gọi là Tiệc Liên Hoan Song Đán (Giáng Sinh & Tết Dương lịch).

Dĩ nhiên trong đó cũng có chút tâm tư nhỏ: “Giáng Sinh tụi mình không cho nghỉ đâu nha, ai cũng phải ở lại trường. Nhưng có tiệc liên hoan đó nhé, không được kêu ca đấy, hihi~”

Lâu Hử gần đây vẫn đang tích cực chuẩn bị tiết mục cho tiệc liên hoan, cô còn là center (vị trí trung tâm) của nhóm nhảy đường phố trong trường.

Phải nói thật lòng, Lâu Hử đúng là một cô gái rất lợi hại. Cô học giỏi, ngoại hình xinh đẹp, tính cách lại vô cùng phóng khoáng, như thể trên đời này chẳng có điều gì khiến cô phải bận tâm.

Cô cũng rất đa tài: hát hay, nhảy giỏi. Trong KTV là bá chủ micro, chỉ cần có cô thì đừng mong có bài nào cô không biết hát. Muốn đổi bài thì cứ việc, cô mà hát không được thì tính cô thua. Còn về khoản nhảy, chỉ cần xem qua hai lần là gần như học được ngay, khả năng bắt vũ đạo cũng cực kỳ tốt.

Lâu Hử thường hay nói, sau này mình chẳng có lý tưởng gì to tát, chỉ muốn vào showbiz để theo đuổi thần tượng. Cô sẽ tự đầu tư cho bản thân, không mưu cầu nổi tiếng, chỉ muốn có cơ hội hợp tác với idol. Đến khi cảm thấy nhàm chán, vỡ mộng về idol thì cô sẽ quay về… kế nghiệp gia đình.

Nhà cô chỉ có mình cô là con, được cưng chiều vô cùng.

Không có Lâu Hử bên cạnh, giờ ra chơi Hứa Hân Đóa cũng không có gì làm, dạo này không đi luyện thi hay tham gia các cuộc thi nữa, cô chỉ ở trong lớp làm đồ thủ công. Mỗi khi đến giờ tự học, bàn của cô bày đầy dụng cụ làm thủ công, tuyệt nhiên không thấy bóng dáng cuốn sách nào.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.