Thiên Kim Thật Không Thèm Để Ý Anh

Chương 32: Quà tặng



Đồng Duyên đưa Hứa Hân Đóa đến một tòa nhà chung cư ở trung tâm thành phố, quẹt thẻ vào tòa nhà, dẫn Hứa Hân Đóa đến cửa thang máy.

Khi chờ thang máy, Đồng Duyên gặp một người quen, một nam và một nữ, đều cao ráo. Đồng Duyên gật đầu chào người đàn ông nhưng không nói gì.

Người phụ nữ ló đầu nhìn họ, sau đó nhỏ giọng hỏi người đàn ông bên cạnh: “Ở tòa nhà này có người khác đến ở không?”

“Ừ, tôi đã bán một tầng.”

Cả bốn người cùng vào thang máy, suốt chặng đường không ai nói gì, cho đến khi Đồng Duyên dẫn Hứa Hân Đóa ra khỏi thang máy, cậu mới nhỏ giọng nói với cô: “Người đàn ông kia là nhà họ Ấn, hình như tên là Ấn Thiếu Thần.”

Trong giới này, có hai gia tộc tài phiệt, một là gia tộc Đồng, một là gia tộc Ấn.

Đồng Duyên và người này cũng coi như quen mặt, dù sao cũng thường xuyên gặp nhau ở những sự kiện, kiểu gặp mặt nhau như thế này.

Đồng Duyên sau này sẽ là người thừa kế của gia tộc Đồng, nhưng cậu không thích giao thiệp, cho đến giờ vẫn chưa nói chuyện với những người trong giới này, cũng không muốn tiếp quản công ty, điều này khiến cha Đồng rất lo lắng.

“Cậu mua nhà từ tay anh ta sao?” Hứa Hân Đóa vừa nghe thấy cuộc đối thoại của hai người kia.

“Tôi nhờ quản gia mua, không biết mua từ đâu, có thể là vậy.” Đồng Duyên đi đến cửa, cài đặt dấu vân tay cho Hứa Hân Đóa, đồng thời nói tiếp, “Gia tộc Ấn còn có một thằng nhóc học lớp 10, lúc nào cũng nhảy múa trước mặt tôi, rất phiền.”

“Ấn Thiếu Sơ?”

“Đúng, chính là cậu ta.”

“Tôi đã từng đánh nhau với cậu ta một lần.”

Đồng Duyên lúc này mới giật mình, nghĩ ra tại sao Ấn Thiếu Sơ luôn muốn gây sự với cậu, hóa ra là vì Hứa Hân Đóa.

“Cậu thật sự đã đánh nhau à?” Đồng Duyên ngạc nhiên hỏi, anh hoàn toàn không biết.

“Đánh thì đánh thôi, cần gì phải báo cáo với cậu?”

“Không cần không cần.” Đồng Duyên lập tức vẫy tay, “Cậu muốn làm gì thì làm, tôi chỉ muốn hỏi: thắng không?”

“Thắng rồi.”

“Vậy thì tốt, nếu không thắng thì tôi đi đánh lại cậu ta.”

Khi việc nhập dấu vân tay hoàn tất, Đồng Duyên còn nói với Hứa Hân Đóa mã số, sau đó dẫn cô vào trong, đồng thời cảm thán: “Cậu bình thường ít gây sự thế, sao lại đi đánh nhau vậy?”

“Cậu ta không tôn trọng con gái.”

“Ồ, vậy thì tôi hiểu rồi.”

Hứa Hân Đóa bước vào nhà, vừa vào liền cảm thấy chỗ này căn bản không thể chứa thêm người — khắp nơi toàn là đồ ăn vặt, đủ loại, đủ vị, chất đầy mọi ngóc ngách.

Cô nhìn khắp căn nhà, rồi quay đầu nhìn Đồng Duyên, hỏi: “Chuyện gì thế này?”

“Quà đấy.”

“Đống đồ ăn vặt này sao?” Hứa Hân Đóa chỉ xuống sàn hỏi.

“Căn nhà này.” Đồng Duyên chỉ lên trần nhà trả lời.

Căn hộ mà Đồng Duyên mua là dạng penthouse — sau khi bước ra khỏi thang máy là vào nhà luôn. Nhưng vì nghĩ đến việc Hứa Hân Đóa là con gái sẽ ở đây, cậu vẫn cẩn thận làm thêm một sảnh vào và gắn một lớp khóa nữa để đảm bảo an toàn.

Bước vào nhà là không gian rộng rãi của một căn hộ lớn. Ngay từ sảnh vào đã thấy đồ ăn vặt chất đống khắp nơi. May mắn là trong đống đó còn có một lối đi nhỏ đủ để cô len qua vào trong.

Tiến vào phòng khách, ngẩng đầu lên còn thấy bóng bay đang lơ lửng trên trần, dưới mỗi quả bóng đều buộc một chiếc hộp nhỏ.

Trên bức tường nền phía sau được trang trí đầy bóng bay mừng sinh nhật và hoa tươi, khiến cả căn nhà rộng lớn trông vô cùng ấm áp và rực rỡ.

Căn hộ Đồng Duyên mua vốn là nhà đã hoàn thiện nội thất cơ bản. Cậu chỉ cần cho người đến dọn dẹp, trang trí thêm vài chi tiết nhỏ là có thể ở được ngay.

Tổng thể căn nhà lấy tông trắng làm chủ đạo, sạch sẽ và gọn gàng. Phong cách trang trí lẫn nội thất đều rất tối giản.

Hứa Hân Đóa bước vào, vừa nhìn thấy cửa kính lớn ở phòng khách liền dừng bước trong giây lát, sau đó nhanh chóng chạy lại, kéo cánh cửa kính ra rồi bước ra ban công, ngắm nhìn khung cảnh đêm bên ngoài.

Vị trí nơi này có thể xem là một trong những chỗ ngắm cảnh đêm đẹp nhất thành phố. Nhìn ánh đèn rực rỡ bên ngoài, trái tim Hứa Hân Đóa không khỏi rung động đôi chút.

Đồng Duyên giới thiệu với Hứa Hân Đóa: “Ra khỏi khu là đến trung tâm thương mại, giao thông xung quanh cũng thuận tiện, gần bệnh viện nữa. Cậu thấy hồ cảnh quan kia không? Là xây trong khu đấy, đẹp lắm đúng không? Sau này cậu dọn đến đây ở, đón bà sang luôn, rồi mình thuê vài người giúp việc chăm bà. Dù cậu có đi học cũng không phải lo lắng chuyện sức khỏe của bà, sẽ có người chăm sóc mà.”

Hứa Hân Đóa thật sự rất thích nơi này, nhưng cô biết, cô không thể cứ thế mà nhận những thứ của Đồng Duyên.

Cô bước ra khỏi ban công, trở lại phòng khách, đồng thời nói: “Tôi không thể để mình mang ơn cậu quá nhiều.”

“Ơ kìa, đây gọi gì là mang ơn? Là tôi tự nguyện mà. Cậu nhìn căn nhà này xem, trong nhà chất đầy đồ ăn vặt cậu thích, trong phòng ngủ toàn là kẹo, còn tủ đầu giường thì để sẵn thuốc khi cậu thấy khó chịu.”

Hứa Hân Đóa nhìn Đồng Duyên, lặng lẽ nhìn cậu một lúc lâu rồi mới cúi đầu nói: “Đồng Duyên… tôi không muốn trở thành người dựa dẫm vào cậu… Tôi là ký sinh trùng chắc?”

Đồng Duyên sớm đã đoán được Hứa Hân Đóa sẽ không dễ dàng chấp nhận. Cô gái này, thứ cô chấp nhận để cậu chi ra nhiều nhất cho cô… lại là mấy cái qu@n lót an tâm dùng trong mấy năm…

“Nếu ở nhà họ Mục cậu thấy tủi thân, thì dọn sang đây ở. Cậu cứ xem nơi này là chỗ dựa, là điểm tựa của mình, dù sau này có cắt đứt với họ cũng không đến mức vô gia cư.” Đồng Duyên chỉ có thể nói như thế, rồi đưa cho Hứa Hân Đóa một chiếc thẻ thang máy.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.