Mục Khuynh Diệc không nhịn được mà chất vấn: “Con thật sự không hiểu nổi, tại sao phải làm ra chuyện nực cười thế này?!”
Cha Mục cũng giận đến mức không kiềm được, cầm lấy gạt tàn thuốc đập mạnh xuống nền đá cẩm thạch: “Chẳng lẽ là cha muốn sao?! Ai lại muốn xảy ra chuyện thế này chứ?!”
Chiếc gạt tàn rơi xuống mặt sàn đá cẩm thạch, phát ra tiếng vang chói tai, khiến bầu không khí trong phòng lập tức trở nên căng thẳng.
Cha Mục giận đến mức tay run lên, chỉ tay vào Hứa Hân Đóa, hét: “Nếu nó công khai thân phận, con có biết chuyện đó sẽ ảnh hưởng đến gia đình này lớn thế nào không? Nhà họ Mục chúng ta giờ không còn như xưa nữa! Con thật sự nghĩ chúng ta vẫn hào nhoáng à? Không hề! Nhà họ Thẩm bất kỳ lúc nào cũng có thể thay đối tác, nếu không phải vì có hôn ước ràng buộc, họ sớm đã bỏ rơi cái doanh nghiệp sắp lụn bại này rồi!”
Cha Mục tiếp tục: “Nếu công khai, đúng là sẽ công bằng với nó, nhưng nhà họ Mục cũng sẽ sụp đổ. Đến lúc đó cả nhà chúng ta mang nợ chồng chất, đấy là điều các con muốn sao? Phải, cũng có thể công khai rồi đổi vị trí, để Hứa Hân Đóa đính hôn với Thẩm Trúc Hàng. Nhưng liệu nhà họ Thẩm có đồng ý không? Nó ngoài gương mặt ra thì điểm nào cũng thua Dao Dao, lại còn lớn lên từ nông thôn, nhà họ Thẩm có cần một cô con dâu như vậy không?!”
Hứa Hân Đóa vẫn lặng lẽ nghe, nghe xong chỉ thấy nực cười: “Một gia sản mà phải dựa vào bán con gái để chống đỡ, điều đó chỉ chứng minh cha bất tài.”
Cha Mục lúc này đã nổi điên, ông ta vốn nghĩ rằng nói ra tình hình gia đình thì bọn trẻ sẽ hiểu được nỗi khổ của mình. Gần đây ông thực sự rất mệt mỏi, công việc và chuyện gia đình đều khiến ông kiệt sức.
Ông thậm chí còn cảm thấy mình bị vận rủi từ trên trời giáng xuống.
Mà Hứa Hân Đóa bây giờ vẫn không biết điều như vậy, ông ta tức giận đến mức giơ tay lên định tát cô một cái.
Kết quả là Hứa Hân Đóa phản ứng cực kỳ nhanh nhẹn, lập tức giơ tay nắm chặt cổ tay cha Mục, đồng thời đứng thẳng dậy, ánh mắt đối đầu với ông ta, khí thế không hề kém cạnh, mở miệng lần nữa:
“Con nói lại một lần nữa, con không hề quan t@m đến thân phận. Con thậm chí không thèm làm con gái cha, cảm thấy nhục nhã khi mang họ Mục. cha cũng đừng lấy uy nghiêm người cha ra mà áp con. Cha chưa từng dạy dỗ con, chưa từng cho con một chút yêu thương của người cha. Giữa chúng ta chỉ có quan hệ huyết thống mà thôi, đừng mong con sẽ tôn trọng cha.”
Nói xong, Hứa Hân Đóa đẩy nhẹ cánh tay cha Mục, khiến ông ta lùi lại hai bước.
Cô hơi ngẩng đầu lên, liếc nhìn cha Mục một cái rồi quay lại nhìn mẹ Mục.
Vừa chạm phải ánh mắt Hứa Hân Đóa, mẹ Mục lập tức run rẩy, nước mắt to như hạt đậu thi nhau rơi xuống, cả người cũng khẽ run.
Hứa Hân Đóa khẽ thở dài:
“Lúc đầu quay về, chỉ vì con không có nguồn thu nhập, không thể tự mình sống độc lập, lại không muốn nhờ người khác giúp đỡ, nên mới nghĩ đến chuyện dựa vào cha mẹ ruột để sống tạm một thời gian. Không ngờ sống ở đây lại khó chịu đến vậy, con thà rời đi còn thấy thoải mái hơn. Con sẽ nhanh chóng dọn ra ngoài, yên tâm, sau khi con rời khỏi, sẽ không đề cập gì đến mối quan hệ với các người, cứ coi như chưa từng quen biết.”
Nói xong, Hứa Hân Đóa tránh khỏi cả gia đình họ, đi thẳng lên lầu.
Toàn bộ quá trình không ai ngăn cản cô.
Mục Khuynh Diệc nhìn Hứa Hân Đóa bước lên lầu, rồi quay lại nhìn gia đình mình.
anh cúi đầu, vẻ mặt buồn bã, hốc mắt đỏ lên nhưng không nói nên lời, cuối cùng chỉ khẽ thở dài:
“Cần gì phải làm lớn chuyện như vậy, để người ngoài nhìn vào rồi cười chê.”
Khi nói câu này, ánh mắt anh lướt qua Mục Khuynh Dao.
Hiển nhiên, người “ngoài” mà anh nói chính là Mục Khuynh Dao.
Mục Khuynh Dao từ nửa sau cuộc cãi vã đã không còn khóc lóc hay cãi vã nữa, chỉ ngồi ngây người nhìn mọi người.
Bị Mục Khuynh Diệc nhìn một cái, cô ta cảm thấy sống lưng lạnh toát, bắt đầu thấy khó ngồi yên.
Đúng lúc này, điện thoại cha Mục reo lên, ông ta hít sâu một hơi, lấy điện thoại ra thấy là một số lạ. Do dự một chút nhưng vẫn bắt máy.
Đầu dây bên kia tự giới thiệu:
“Xin chào, tôi là Doãn Họa của nhà họ Đồng.”
“Ồ ồ ồ, chào bà Đồng!” cha Mục lập tức trở nên khúm núm, giọng điệu cực kỳ lễ phép, không hề có vẻ nóng nảy như khi nãy.
“Tôi đã nghe hết chuyện xảy ra hôm nay, nên gọi đến để xin lỗi. Sinh nhật con trai tôi hôm nay hơi náo nhiệt, do chơi trò cá cược nên nó mới chạy sang buổi tiệc bên nhà các vị gây rối, cuối cùng còn đưa cô bé mà các vị mới nhận nuôi về nhà. Haiz… tôi thấy cô bé đó sợ đến phát khóc, thật sự rất xin lỗi.”
Doãn Họa cố ý giúp đỡ để xoa dịu tình hình, đoán rằng Hứa Hân Đóa sắp về đến nhà nên không muốn người nhà họ Mục gây khó dễ thêm cho cô, lời nói cũng rất khéo léo, chỉ là không ngờ nhà họ Mục đã sớm trở mặt với nhau rồi.
Sắc mặt cha Mục sầm xuống, sau đó gượng cười nói:
“Chúng tôi không để tâm đâu, thiếu gia nhà họ Đồng đến dự tiệc sinh nhật nhà chúng tôi đúng là vinh hạnh lớn.”
Mục Khuynh Diệc ngẩng đầu liếc nhìn cha mình, thấy thái độ của ông thì khẽ cười lạnh, sau đó xoay người lên lầu.
Mục Khuynh Dao thì cố gắng lắng nghe nội dung cuộc gọi, nhưng chỉ mơ hồ nghe được vài câu.
Doãn Họa tiếp tục nói:
“Nhà các vị thật tốt bụng, đã cưu mang một cô bé đáng thương như vậy. Tôi cũng rất có cảm tình với con bé, không biết hôm nào có thể mời riêng con bé đến nhà tôi chơi một chuyến? Phu nhân nhà họ Mục cũng có thể đi cùng, chúng ta cùng nhau trò chuyện.”
Đây chính là Doãn Họa chủ động đưa ra cành ô liu kết giao. Bà ta muốn làm quen với mẹ Mục, đây tuyệt đối là một cơ hội kết nối nhân mạch quý giá.
Cha Mục lập tức đồng ý: