Thiên Kim Thật Không Thèm Để Ý Anh

Chương 60: Chương 60



Cô tháo chiếc áo khoác ra khỏi người cậu ta, Đồng Duyên sợ ấn Thiếu Sơ lại nổi điên kiếm chuyện, lập tức nhảy từ bàn xuống, chắn trước mặt Hứa Hân Đóa. Ai ngờ nhìn sang thì thấy Ấn Thiếu Sơ đang gục trên bàn cố gắng điều chỉnh lại nhịp thở.

Vừa rồi mắng người quá gấp, cộng thêm bị lắc tới lắc lui như tàu lượn, ẤnThiếu Sơ mắng đến mức… thiếu dưỡng khí.

Cậu ta xoa đầu, ngẩng lên nhìn về phía hai người bên kia, còn định chỉ vào Hứa Hân Đóa để chửi tiếp, thì nghe thấy Đồng Duyên lạnh giọng nói:

“Cậu mà có chuyện thì nhắm vào tôi, đừng có kiếm chuyện với con gái. Mất mặt.”

Ấn Thiếu Sơ tức đến nỗi không nói nên lời, bị người ta dạy dỗ một trận còn bị nhét nguyên cẩu lương vào mặt:

“Tôi… A!!! Tức đến đau cả não rồi đây này!”

Chuông vào lớp vang lên, báo hiệu sắp đến giờ thi tiếp theo. Giáo viên mang đề thi bước vào, mấy người Đồng Duyên cũng đành phải rời đi.

Đồng Duyên còn hơi lo lắng, nhưng lại bị Hứa Hân Đóa đuổi khéo: “Không sao đâu.”

Sau khi giáo viên đến, ấn Thiếu Sơ cũng không gây chuyện nữa, nhận đề xong thì nghiêm túc tô đáp án. Cậu ta có vẻ rất có niềm tin, toàn bộ đều chọn C, mặc kệ nhiều câu vốn chỉ có hai lựa chọn.

Tô xong đáp án, hắn bắt đầu quay sang trừng mắt nhìn Hứa Hân Đóa.

Hứa Hân Đóa chẳng buồn quan tâm, tiếp tục làm bài.

Cũng may là Ấn Thiếu Sơ không tiếp tục gây chuyện, chỉ là y như một con husky, trừng mắt đầy hung dữ nhưng biểu cảm lại có chút ngốc nghếch.

Trừng mãi trừng mãi, đến nửa sau kỳ thi thì cậu ta… mỏi mắt rồi, gục đầu xuống bàn ngủ luôn.

Hứa Hân Đóa làm xong bài, vừa uống trà ô long vừa kiểm tra lại một lượt, sau đó nộp bài sớm. Lúc Ấn Thiếu Sơ tỉnh lại thì Hứa Hân Đóa đã không thấy đâu nữa.

Ấn Thiếu Sơ vươn vai xoay xoay bả vai một chút rồi đứng dậy đi tìm người.

Đến khi cậu ta tìm thấy thì Hứa Hân Đóa cùng mấy người Đồng Duyên đang ngồi ăn trong nhà ăn. Ấn Thiếu Sơ dùng ngón tay gõ gõ lên mặt bàn, nhìn Đồng Duyên nói:

“Kiếm cậu đúng không?”

Cơn tức này Ấn Thiếu Sơ không thể nào nuốt trôi, nếu không xả được ra thì hắn không phải họ Ấn nữa.

Đồng Duyên gật đầu: “Ừ.”

Hứa Hân Đóa ngẩng đầu nhìn bọn họ, dường như cũng muốn đi theo, kết quả bị Đồng Duyên giữ lại: “Chiều cậu còn phải thi nữa đấy.” Nói xong thì dẫn Ngụy Lam và Tô Uy đi theo Án Thiếu Sơ ra ngoài.

Lâu Hử trố mắt nhìn đám người đó rời đi, sau đó quay sang nói với Hứa Hân Đóa:
“Bọn họ mà va vào nhau, chẳng khác nào hai ngọn núi tiền đang đánh nhau! Tớ còn sợ bọn họ đang đánh mà không vui, quay ra thi nhau ném tiền, xem ai ném nhiều hơn thì thắng.”

Nhà họ Đồng, gia tộc tài phiệt.

Nhà họ Ấn, hào môn không kém cạnh gì.

Hai thiếu gia của hai nhà này mà cãi nhau thì đúng là động đất nhân gian.

Hứa Hân Đóa vẫn hơi lo lắng, liền nhắn tin cho Đồng Duyên hỏi:
“Có phải tôi gây chuyện rồi không?”

Đồng Duyên nhanh chóng trả lời:
“Ôi giời, cuối cùng nhà mình cũng có lần tiểu tổ tông gây chuyện, để anh có cơ hội trả đũa.”

Cô nhìn điện thoại rồi đặt xuống, nghĩ bụng: trước giờ toàn là Đồng Duyên gây họa, sau đó gọi cô đến “chống đỡ” hộ. Lần này hiếm hoi cô gây họa để Đồng Duyên đứng ra, xem như huề nhau rồi.

“Thôi, không nói chuyện bọn họ nữa.” Hứa Hân Đóa thở dài.

Lâu Hử còn ngoái đầu nhìn lại, trong lòng hơi muốn đi hóng hớt. Mấy anh đẹp trai đánh nhau, không chừng cảnh tượng còn đẹp mắt ấy chứ?

Dù Ấn Thiếu Sơ tính khí hơi nóng nảy, nhưng… trông cũng đẹp trai thật đấy…

Hứa Hân Đóa gần ăn xong rồi thì Lâu Hử mới bắt đầu chuyển sang chủ đề khác:
“Lần này đề thi lớp thường tụi mình hơi khó thật, phòng thi số một toàn là tiếng kêu la thảm thiết.”

Hứa Hân Đóa lại không thấy khó gì, vẫn ổn mà.

Chỉ là bị ấn Thiếu Sơ làm cho hơi bực mình thôi.

“Tớ thấy cũng được mà.” Hứa Hân Đóa trả lời.

“Cậu cũng đi thi à?”

“Ừ, tớ bỏ lỡ một lần thi của lớp quốc tế, không có học phần, bọn tớ tính điểm bằng hệ thống tín chỉ.”

“À đúng rồi, tớ thấy khó thật đấy… Đặc biệt là câu áp chót, Mục Khuynh Diệc và Khâu Thanh Hòa làm ra hai đáp án khác nhau, còn tớ thì làm ra đáp án thứ ba.”

“Bọn họ làm ra bao nhiêu?”

Đợi Lâu Hử nói xong, Hứa Hân Đóa đáp:
“Chắc là Mục Khuynh Diệc đúng.”

“Ừ, Mục Khuynh Diệc là học thần mà. Khâu Thanh Hòa thì học cũng tốt đấy, nhưng cậu ấy không hay đến trường, nên hơi tụt lại.”

Lâu Hử trả lời xong mới phản ứng lại:
“Cậu vừa nói là thấy đề không khó?”

“Ừ, đúng vậy, chỉ có hai môn là Văn và Toán mà.”

Lâu Hử: “Vậy là đáp án câu áp chót của cậu giống với Mục Khuynh Diệc à? Thế còn câu cuối cùng?”

Hứa Hân Đóa vốn đã mang theo túi, tiện tay viết mấy dòng đưa cho Lâu Hử xem. Lâu Hử nhìn xong lại liếc nhìn Hứa Hân Đóa, sau đó mở nhóm lớp chất lượng cao ra xem mọi người đang đối chiếu đáp án, lật một hồi mới phát hiện ra đáp án câu cuối của Hứa Hân Đóa trùng với Mục Khuynh Diệc và Khâu Thanh Hòa.

Lâu Hử ôm mặt luôn, cô không muốn nhìn đáp án nữa, cô đã sai hai câu lớn rồi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.