Thương Xuân Mộ - Bán Phàm Yên Vũ

Chương 9: MẠT LỴ



Tấm lụa tặng chàng,

Là bức tranh xuân cuối cùng dưới ngòi bút của ta.

Giữa ngày và đêm, ánh chiều tà nhuộm vầng mây bằng sắc vàng u ám lan tỏa từ đường chân trời, nuốt chửng ánh sáng ban ngày nhợt nhạt. Rừng đào rực rỡ vốn có ở bến đò Bình Hoa cũng bị ánh tà dương suy tàn làm giảm đi vài phần vẻ đẹp.

Phương Uyển bưng giỏ trúc, bước đi trong ánh tà dương như khoác lên mình tấm lụa mỏng màu vàng úa.

Bởi vì lấy thuyền hoa làm nhà, việc tắm rửa bất tiện, cứ vài ngày, nàng và Đào Nhi lại thay phiên nhau đến nhà Mai tỷ mượn phòng tắm.

Theo lệ thường, nàng chào hỏi Mai tỷ, nói vài câu khách sáo rồi bưng quần áo và khăn tắm vào phòng tắm phía sau nhà nàng ấy. Mai tỷ luôn canh giờ, đun sẵn nước nóng cho nàng trước để nàng không phải bẩn tay vì củi lửa. Mỗi lần nàng đến, nước trong bồn tắm vừa đúng độ ấm.

Nàng búi tóc, ngâm mình trong bồn, cảm nhận làn khói bốc lên thấm sâu vào da thịt mình như một cái vuốt v3 nhẹ nhàng. Phương Uyển khẽ vốc nước dội lên vai, cánh tay, xương quai xanh, rồi nhẹ nhàng dùng đầu ngón tay vuốt v3 làn da.

Không biết có phải là ảo giác không, nàng luôn cảm thấy những nơi đầu ngón tay lướt qua, có thêm vài phần tinh tế và mịn màng khó nhận ra so với trước đây. Giống như những ngày gần đây, tâm trạng của nàng cũng có thêm vài phần nhẹ nhàng vui vẻ khó nhận ra.

Từ trước đến nay nàng vẫn luôn là người đạm bạc, cứ nghĩ như vậy là một loại hạnh phúc. Sau này mới biết, niềm vui thực sự là như bị ai đó gãi vào tim, nhẹ nhàng hơn, bay bổng hơn. Cảm giác như vậy, sau này nàng mới biết.

Sau khi gặp hắn, mới biết.

Nghĩ đến hắn, Phương Uyển cụp mắt xuống, ngăn chặn dòng suy nghĩ, không muốn nghĩ nhiều. Nhưng giữa làn hơi nóng bốc lên, nàng dường như lại nghe thấy tiếng hát quen thuộc của hắn, mơ hồ quanh quẩn trong đầu nàng, tự thành một bài ca.

Lời ca là một khung cảnh mùa xuân tươi tốt, phù hợp với khí chất trên người hắn, như thể hắn chính là chàng trai được hát trong bài ca, tiền đồ vô lượng, tràn đầy khí phách.

Giai điệu du dương dễ nghe, đến nỗi chỉ mới nghe vài lần, nàng đã nhớ rõ. Nhưng nàng lại sợ, sợ mình nhớ quá rõ, quá kỹ, quá khó quên.

Tắm xong, quay trở lại bến đò Bình Hoa, bên ngoài rừng đào, từ xa nàng đã nhìn thấy, hắn đứng trên cầu đò, đang nói chuyện với Đào Nhi. Phía sau hai người, là một mảnh tà dương xế bóng.

Không biết hắn nói gì, Đào Nhi nhịn không được che miệng cười, để lộ lúm đồng tiền bên má, đáng yêu kiều diễm. Tuổi của nàng ấy, như đoá hoa đầu xuân.

Phương Uyển nhìn chằm chằm vào hai bóng người nghiêng mình dưới ánh tà dương, đột nhiên cảm thấy có chút choáng váng, thân thể chao đảo một cái, nhưng lại thu hút sự chú ý ngay lập tức của hắn.

Hắn bước nhanh, vội vàng đi đến bên cạnh nàng, “Uyển… Phu nhân… Không sao chứ?”

Phương Uyển vội vàng giơ tay đẩy hắn ra, thay vào đó vịn vào thân cây đào bên cạnh, Đào Nhi cũng vội vàng đi theo, trên mặt đầy vẻ nghi hoặc và lo lắng.

“Ta không sao, có lẽ ngâm mình quá lâu, hơi choáng váng.” Nàng gắng gượng nở một nụ cười, “Đào Nhi, ngươi mau đi đi, muộn nữa nước sẽ lạnh đấy.”

Đào Nhi kiên quyết đỡ Phương Uyển trở về thuyền hoa, lo lắng nhìn từ đầu đến cuối Phương Uyển. Phương Uyển không ngừng đảm bảo với nàng ấy rằng mình không sao, mới thúc giục nàng đi.

“Uyển Nhi, nàng sao vậy?” Thấy Đào Nhi đi xa rồi, một tiếng gọi khẩn thiết bật ra khỏi môi hắn.

“Ta không sao.” Phương Uyển đối diện với hắn, dịu dàng mỉm cười, vén rèm bước vào trong khoang thuyền. Lúc đi ra, trên tay có thêm một tấm lụa.

Hắn đứng trên cầu đò, không nhìn rõ tấm lụa trắng tinh kia vẽ gì. Chỉ thấy nàng bước đến bên bàn thấp, vén váy ngồi xuống, quay đầu lại nhẹ nhàng hỏi:

“Đề tên của chàng lên nhé?”

“Thiếu Du, Tần Thiếu Du.” Hắn đáp.

Phương Uyển cầm bút, tìm một góc thích hợp trên lụa, viết xuống từng nét chữ thanh tú. Đặt bút xuống, nàng nhìn tên của hắn, rồi nhìn bông hoa mình vẽ, đột nhiên cảm thấy có chút châm biếm. Nàng gượng gạo nhếch môi cười một tiếng, cụp mắt xuống, đứng dậy đưa tấm lụa cho hắn.

Tần Thiếu Du nhận lấy tấm lụa, mở ra xem, một đóa hoa trắng đơn độc, từ một góc của tấm lụa nghiêng vào.

Hắn ngẩng đầu lên nhìn Phương Uyển, vẻ mặt khó hiểu.

Tại sao nàng vẽ hết hoa mùa xuân tươi tốt, lại chỉ vẽ cho hắn một cành mạt lỵ?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.