1.
“Tổng giám đốc, ở đây có một văn kiện cần anh ký.”
Không có ai phản hồi.
Tôi nhớ tổng giám đốc từng nói hãy coi công ty như nhà của mình.
Mình vào nhà mình thì có cần gõ cửa không?
Không.
Thế là tôi trực tiếp đẩy cửa bước vào, nhìn khắp căn phòng.
Trước mắt là cửa sổ sát đất lớn và sáng sủa, có thể nhìn toàn cảnh thành phố, phong cảnh rất đẹp.
Nội thất bên trong được bài trí trang nhã, toát lên khí chất thương nghiệp gọn gàng, trong không khí thoang thoảng mùi thơm đặc trưng của tổng giám đốc.
Bàn làm việc có đầy đủ đồ dùng văn phòng, chỉ thiếu mỗi người ngồi làm việc.
“Tổng giám đốc…!”
Không ai trả lời.
Nhưng một cuốn sổ màu hồng trên bàn đã thu hút sự chú ý của tôi.
Đây là… một cuốn nhật ký?
Người nghiêm túc nào lại viết nhật ký chứ.
Tôi có viết không? Tất nhiên là không.
Là một trợ lý tận tâm, tôi phải giúp tổng giám đốc đóng cuốn nhật ký lại.
[ Có rất nhiều loại đàn ông, và hôm nay, mình là loại si tình. ]
Chết rồi c.h.ế.t rồi, ô mai gót!
Mắt tôi vô tình nhìn thấy rồi.
Xem trộm nhật ký của người khác là một hành vi rất thiếu đạo đức.
Nhưng may mắn thay, tôi không có đạo đức.
[ Gần đây mình ngày càng ít nói, phải đăng ký một lớp học ngôn ngữ ký hiệu thôi. ]
[ Nhớ năm đó thầy bói bảo mình sẽ khổ vì tình. Mình cứ nghĩ là vì tình yêu, ai ngờ là vì dịch bệnh. ]
Tiếp tục đọc xuống dưới.
[ Ngày 20 tháng 12, hôm nay mình nghe lén trợ lý Ngư nói miệng mình thúi, kỳ lạ, tuổi còn trẻ mà mũi đã hỏng rồi. ]
Tên tổng giám đốc đáng ghét, tôi họ Úc!
[ Trước kỳ nghỉ Tết, hai nữ nhân viên móc tay hứa cùng nhau đi ăn đồ Nhật. Mình không hiểu nổi, tại sao móc tay lại giống treo cổ… ]
Tôi đang xem say sưa thì một giọng nam trầm vang lên từ phía sau:
“Vào lúc ba giờ chiều, trợ lý của tôi đã lén đọc nhật ký của tôi, đúng là thiếu đạo đức.”
Giọng nói trầm mà rõ ràng, mang theo cảm giác lạnh lẽo.
Tôi cứng người quay lại, không thể thẳng lưỡi được.
“Tổng… tổng giám đốc… không biết ai lại vô đạo đức như vậy, dám mở nhật ký của anh ra.”
Càng nói, tôi càng cảm thấy có lý, giọng điệu càng phẫn nộ hơn.
Như thể nếu người mở cuốn nhật ký xuất hiện, tôi sẽ liều mạng với người đó.
“Đúng là thiếu văn hoá, không có chút đạo đức gì cả.”
Tôi rời mắt khỏi khuôn mặt anh, vô tình cúi đầu xuống.
Khi cúi đầu, cuốn nhật ký đã mở ra vẫn còn trên tay tôi.
Tôi sững sờ.
Tôi vội vàng ném cuốn nhật ký trên tay đi.
Bốp một cái, nó đập thẳng vào trán tổng giám đốc.
Cố Diệp vừa xoa trán đỏ, vừa lạnh lùng nhìn tôi.
Không biết tổng giám đốc mua cuốn sổ ở đâu mà chất lượng kém như vậy, bị va mạnh là bung ra như tuyết rơi.
Từ trang này đến trang khác rơi xuống đất.
Tôi đứng nhìn những trang giấy bay bay trên mặt đất, trong đầu không ngừng tưởng tượng đến cuộc sống khốn khổ sau khi bị sa thải.
Tôi cười gượng gạo.
“Tổng giám đốc, hình như cuốn sổ này hơi kém chất lượng…!
Bên tai tôi vang lên tiếng cười khẩy: “Hừ.”
Chân tôi nhũn ra: “Tổng giám đốc, tôi không thấy đoạn anh viết là loại si tình đâu…!”
Vừa dứt lời, tôi chợt nhận ra một điều.
Phải.
Tôi đã tự thú luôn rồi!
2
Anh luôn biết cách ngụy trang điềm tĩnh, đôi mắt đen láy nhìn thẳng vào tôi.
“Em đã thấy gì rồi?”
LattesTeam
Anh vừa hỏi vừa tiến lại gần tôi thêm vài bước.
Như thể chỉ cần tôi nói sai, anh sẽ xử tôi ngay tại chỗ.
Sợ bị xử lý bằng vũ lực, hai chân tôi run lẩy bẩy.
Tôi khom người xuống, định nhặt cuốn sổ lên để xin lỗi anh.
Không ngờ, vừa mới cúi được một nửa, Cố Diệp đã vội ngăn lại.
Tôi dừng lại giữa không trung, khó hiểu nhìn anh.
Sắc mặt anh thay đổi, giữa mày xuất hiện sự hoảng loạn hiếm thấy.
Nhưng anh nhanh chóng kìm nén cảm xúc, lông mày nhíu lại, trầm giọng nói:
“Đừng… đừng cử động.”
Bầu không khí trong văn phòng đột nhiên trầm xuống.
Một lúc sau, Cố Diệp hít một hơi thật sâu, cố gắng dùng giọng bình tĩnh nói chuyện với tôi:
“Nói cho tôi biết, em đã thấy những gì rồi?”
Tôi thành thật trả lời: “Lúc đóng cuốn nhật ký giúp anh, tôi vô tình lướt qua trang tôi vừa đọc.”
“Không thấy gì khác nữa?”
“Không.”
Tôi nói một cách dứt khoát.
Ngay lập tức, lưng Cố Diệp thả lỏng, nhưng tai anh dần dần đỏ lên.
Anh hiếm khi lắp bắp.
“Được rồi… vậy em có thể ra ngoài rồi.” Thế là tôi được thả sao?
3
Tôi nhanh chóng tan làm về nhà.
Nghĩ đến chuyện ban ngày bị doạ sợ, tôi quyết định không tự nấu ăn mà gọi một phần malatang.
Cầm điện thoại, tôi vào Mouhu — nơi hội tụ nhân tài — để đặt câu hỏi.
“Lỡ đọc trộm nhật ký của sếp thì phải làm sao?”
“Lỡ tay làm sếp bị thương thì phải làm gì?”
Trong đầu tôi nhớ lại cách Cố Diệp nhìn tôi trước đó, tay vô thức gõ bàn phím. Khi tôi phản ứng lại, câu hỏi đã được gửi đi.
Trên đó hiện lên dòng chữ:
“Làm thế nào để tránh bị sa thải?” Ngón tay tôi cứng lại.
Tôi muốn xóa câu hỏi, nhưng nghĩ lại, câu hỏi này rất cần thiết.
Không ngờ, vừa gửi câu hỏi, tôi đã nhận được một tin nhắn từ người lạ.
“Xin chào, tôi vô tình lướt qua các câu hỏi của bạn, tôi có một ý tưởng rất hay.” Tôi vô cùng tò mò, lại nhận được tin nhắn tiếp theo.
[ Bạn có thể theo đuổi sếp của bạn! ]
??????
Tôi là người chưa đủ c.h.ế.t hay sao? Khụ khụ.
Cầm phần malatang mà suýt sặc lên mũi.
Sau khi xử lý xong, khung chat lại nhảy ra hàng loạt tin nhắn.
[ Nếu thành công thì không phải lo ngày tháng sau này, nếu thất bại thì cũng chẳng sợ mất việc. ]
[ Đằng nào cũng có khả năng bị sa thải, sao không liều một phen? ]
Tôi vẫn còn do dự: [ Cái này… Liệu có ổn không? ]
Đầu bên kia vẫn chắc nịch: [ Chiêu thức lạ, chỉ cần có hiệu quả là được. ]
Cái ý tưởng này vừa ngớ ngẩn lại vừa hợp lý, khiến tôi phải lăn tăn giữa ranh giới và nguyên tắc.
Cuối cùng, tôi nghiến răng, quyết định đánh cược.
Dù sao Cố Diệp cũng chẳng để mắt đến tôi, chỉ cần anh không đuổi việc tôi là được.
Biết đâu lúc đó anh vì xấu hổ mà ngay cả việc tôi đưa văn kiện cũng chẳng buồn nhìn.
Tôi gõ nhanh: “Người chị em, cảm ơn bạn. Tôi có thể kết bạn để tiện liên lạc không?”
Người kia vui vẻ gửi cho tôi số WeChat.
Tôi lướt thử vòng bạn bè.
Tôi có thể cảm nhận rõ ràng, chị gái này rất… nam tính.