Cô ta khóc sưng cả mắt:
“Yên Yên, xin lỗi… tớ vẫn chưa dám nói với cậu về chuyện của tớ và Lục Cảnh Niên.”
“Chuyện gì vậy?”
Cô ta cúi đầu, vẻ mặt đầy áy náy nhìn xuống bụng mình:
“Yên Yên, thật ra lần trước tớ đến mượn tiền cậu… là vì tớ mang thai rồi.”
“Á?” Tôi làm bộ bất ngờ.
“Cậu không muốn biết bố đứa bé là ai sao?”
“Là ai vậy?”
“Là Cảnh Niên.
Yên Yên… cậu sẽ không trách tớ chứ?”
Tôi nhìn cô ta đầy mỉa mai, không nói một lời.
Nực cười thật! Tôi lại từng coi một người như vậy là bạn.
Thấy tôi không nói gì, cô ta vội vàng nhét bó hoa vào tay tôi:
“Yên Yên, cậu sẽ chúc phúc cho bọn tớ đúng không? Đây là hoa anh ấy tặng tớ, anh ấy nói baby trắng là tình yêu âm thầm bảo vệ. Yên Yên, tớ tin cậu cũng sẽ gặp được người phù hợp với mình.”
Tôi không nhận bó hoa ấy, cứ để nó rơi xuống đất.
Sau đó, tôi đưa chân ra đạp mạnh lên bó hoa, dẫm nát:
“Vậy tại sao cậu lại chọn hôm nay để nói với tớ điều đó, người bạn tốt của tớ?”
“Yên Yên, tớ không có ý đó… sao cậu lại nghĩ vậy?”
“Tớ nghĩ gì cơ, người bạn tốt của tớ? Nhìn cậu kìa, thật buồn cười. Cậu không nghĩ thật sự tớ lại thích một gã đàn ông rẻ rúng như vậy chứ? Người mà cậu coi như báu vật ấy giờ đang nằm viện, nếu có chữa khỏi chắc cũng chảy dãi cả ngày.
Cậu lo mà làm người vợ hiền mẹ đảm, chăm sóc tốt ‘anh lớn’ và ‘bé nhỏ’ của cậu đi! Nhưng kể từ hôm nay, chúng ta không còn là bạn nữa.”
“Trình Yên, cậu có ý gì?”
Tôi đá bó hoa vào đống rác gần đó, cười khẩy:
“Không có gì đâu, chỉ là – chúng ta cắt đứt quan hệ thôi.”
“Trình Yên, cậu tưởng cậu giỏi lắm sao? Chẳng qua chỉ là học giỏi hơn tớ, có một người mẹ yêu thương cậu hơn mà thôi…”
Tiếng mắng chửi của cô ta vang lên phía sau lưng, nhưng tôi hoàn toàn không quan tâm.
————
Sau ba ngày thi đại học, Lục Cảnh Niên vẫn chưa xuất viện.
Kết quả thi nhanh chóng được công bố. Tôi chọn đúng trường đại học như kiếp trước.
Còn Lục Cảnh Niên thì chọn học lại.
Chỉ là, mọi chuyện không hề đơn giản như hắn nghĩ.
Thứ nhất, do thời gian ngạt quá lâu, não hắn thật sự bị ảnh hưởng.
Lần kiểm tra xếp lớp sau khi quay lại, theo bạn học học lại cùng hắn nói:
“Lục Cảnh Niên không vào nổi top 100 toàn khối.”
Thứ hai, Tống Thư Dao sinh con.
Chuyện đó hoàn toàn không thể giấu được nữa.
Bố mẹ của Lục Cảnh Niên vô cùng căm ghét Tống Thư Dao.
Họ cho rằng chính cô ta đã hủy hoại đứa con cưng của họ.
Không thèm tỏ ra dễ chịu với cô ta dù chỉ một chút.
Bên phía gia đình Tống Thư Dao thì liên tục đi tìm con.
Cuối cùng phát hiện cô ta đã sinh con rồi.
Bố cô ta tức đến mức suýt ngất tại chỗ.
Lục Cảnh Niên mỗi ngày đều phải bận rộn giải quyết mớ hỗn độn này.
Còn tôi thì vui đến mức liên tục làm thí nghiệm suốt nửa tháng.
Tôi muốn tốt nghiệp sớm. Tôi muốn sớm lấy lại tài nguyên và thành tựu của kiếp trước. Mà những điều đó – thật ra so với kiến thức cấp ba – còn dễ dàng hơn rất nhiều đối với tôi.
————-
Khi tôi vừa kết thúc học kỳ đầu năm nhất đại học, Lục Cảnh Niên đã gần như rơi vào tình trạng bỏ học.
Mẹ hắn mỗi ngày đều đến than phiền với mẹ tôi về tương lai của thằng con này.
Tôi “chu đáo” như vậy, đương nhiên phải giúp một tay rồi.
Tôi giới thiệu cho mẹ hắn bác sĩ hỗ trợ sinh sản giỏi nhất thành phố B – chính là sư tỷ cùng trường của tôi.
Thật ra, mẹ Lục Cảnh Niên vẫn luôn muốn sinh thêm con.
Chỉ là năm xưa sinh hắn xong thì sức khỏe suy yếu, không thể mang thai được nữa.
Cuối cùng, vì khoảng cách quá lớn về thành tích học tập, lại thêm đủ thứ chuyện lặt vặt trong nhà…
Lục Cảnh Niên lần này còn chưa kịp dự thi lại đã bỏ học.
Gia đình Tống Thư Dao cũng mặc kệ cô ta luôn.
Lục Cảnh Niên thì hết lần này đến lần khác đe dọa bố mẹ phải chăm sóc Tống Thư Dao.
Cho đến khi có tin mẹ hắn mang thai con thứ hai, hắn sụp đổ hoàn toàn.
Phát điên, gào khóc, đập phá trong nhà.
Cuối cùng bị bố hắn đè ra đánh một trận tơi tả, mới chịu ngoan ngoãn.
Sau đó hắn ra ngoài tìm việc làm.
Không có học vấn, đầu óc cũng chẳng còn như xưa.
Cuối cùng, hắn chỉ có thể vào làm công nhân trong nhà máy.
Tống Thư Dao ở nhà chăm con.
Nói thật thì – trông cũng thảm rồi đấy.
Nhưng mỗi khi tôi nhớ lại cảnh hắn dùng dao mổ bụng tôi ở kiếp trước…
Tôi lại muốn lột da, róc xương hắn sống.