Trầm Hương Tựa Cố Nhân

Chương 15: Chương 15



18.

Thiếu niên ấy tên là Trần Dã. Nguyên là tiêu sư ở xã Thanh Thủy , còn huynh trưởng của cậu – Trần Lộ – làm việc sổ sách ở Vân Kinh.

Trần Dã được anh trai nhờ đưa chị dâu vào kinh đoàn tụ. Nào ngờ hai người vừa đến nơi thì nghe tin Trần Lộ tư túi công quỹ, sợ tội mà tự vẫn.

Chị dâu sau khi nghe tin, đêm đó đã treo cổ tự vẫn. Trần Dã vốn định tìm người chăm đứa bé, nhưng lại bị lừa sạch tiền bạc.

Cậu cũng không biết chăm trẻ sơ sinh…

“May mà gặp được cô nương, nếu không, cháu trai tôi e là không cầm cự nổi.”

Sau khi được đưa vào phủ họ Lý, Trần Dã được tắm rửa, thay y phục sạch sẽ. Bộ y phục thị vệ sẫm màu mặc lên người cậu vô cùng vừa vặn. Khuôn mặt thiếu niên tuấn tú, bởi còn nhỏ tuổi nên ánh mắt vẫn phảng phất vẻ non nớt ngây thơ.

Trải qua bao nhiêu ngày gió sương, cộng thêm liên tiếp chịu nhiều cú sốc, thần sắc nơi đáy mắt cậu vẫn trống rỗng, nhìn vào khiến người ta cũng thấy chua xót.

 

“Ngươi đã cảm ơn nhiều lần rồi, không cần phải khách sáo.”

Ta đứng dậy khỏi bàn, ra hiệu cho thị nữ treo bức chữ ta vừa luyện lên. Trần Dã ngoan ngoãn buông tay đứng cạnh ta, lặng lẽ như một cái bóng. Thấy cậu ấy làm ra vẻ già dặn, ta bật cười:

“Ngươi bao nhiêu tuổi rồi?”

“Mười bảy.”

Bằng tuổi ta. Hỏi kỹ lại ngày tháng, mới biết cậu ấy còn nhỏ hơn ta vài tháng.

 

“Vậy tính ra ngươi còn nhỏ hơn ta, Trần thị vệ không cần phải căng thẳng thế đâu. Bình thường ta đi đâu, ngươi chỉ cần theo là được.”

Trần Dã lại cúi mình hành lễ: “Tất cả đều nghe theo cô nương phân phó.”

 

Đúng lúc này, có người báo: “Triệu lang quân đến”.

Triệu Hành Giản mang đến vài quyển truyện quái đàm mới sưu tầm được, liếc mắt đã thấy Trần Dã đang đứng cạnh ta.

“Đây là thị vệ mà bá mẫu chuẩn bị cho muội đấy à?”

“Ừ.” Ta gật đầu. “Chuyên để đối phó với huynh.”

“Được lắm! Ta vất vả khắp nơi tìm sách hiếm cho muội.”

Hắn làm bộ giật lấy quyển sách trong tay ta.

“Ta sai rồi! Sư huynh là người thân nhất của ta, ta đối phó ai cũng được, không bao giờ đối phó huynh.”

 

Nghe xong hắn mới buông tay, ta vội cất sách vào chỗ an toàn. Nói chuyện một hồi, đề tài lại quay về Trần Dã.

Ta ngẩng đầu nhìn quanh, không thấy cậu ấy đâu, chắc đã lui đi làm việc riêng.

 

“Ta cảm thấy cái c.h.ế.t của ca ca Trần Dã có điểm bất thường.”

“Vì sao lại nghĩ vậy?”

Triệu Hành Giản vừa nói, vừa bóc vài hạt dẻ nóng hổi đặt vào dĩa trước mặt ta.

“Huynh nghĩ mà xem, nếu thật sự biết mình phạm tội, lại chắc chắn sẽ phải chết, sao còn gửi gắm vợ con đến Vân Kinh?”

Ta không khách khí cho hạt dẻ vào miệng, uống một ngụm trà.

“Cũng có thể là nghĩ mình phát đạt rồi, muốn đón vợ con lên hưởng phúc.”

Cũng hợp lý. Nhưng…

“Vân Kinh đâu phải nơi yên ổn. Nếu là ta, thà gửi tiền về quê còn hơn.”

 

Triệu Hành Giản im lặng, lại đẩy thêm một hạt dẻ.

“Muội định điều tra à?”

“Cũng có ý định đó. Nhưng theo lời Trần Dã, người chứng vật chứng đầy đủ, chuyện anh trai cậu ấy biển thủ là đinh đóng cột.”

Cả hai ta cùng lắc đầu.

 

Triệu Hành Giản chợt mỉm cười:

“Đừng nản. Nếu muội muốn tra, ta giúp.”

 

Lúc hắn nói, ta đang định cầm hạt dẻ hắn đưa. Nghe vậy, ngón tay ta chạm vào tay hắn, chưa kịp rút lại.

“Sư huynh, huynh thật tốt.”

 

Gương mặt Triệu Hành Giản dần ửng đỏ, vành tai cũng nhuộm hồng. Hắn bật ngón tay búng trán ta: “Giả tạo quá đi!” rồi cuống quýt rụt tay lại.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.