30.
Kỳ thi ân khoa, vẫn là đại sự quan trọng nhất trong lòng ta. Vương Dực Xuyên bị thương gân cốt, nằm liệt giường suốt hai tháng.
Lần nữa gặp lại, hắn gầy đi nhiều, nhưng tinh thần có vẻ tốt hơn. Chỉ là số lần hắn đến tìm ta quá thường xuyên. Ta chỉ muốn đọc sách thôi!
Một chuyện lớn khác, Phương Tư Huyền sắp gả cho Tĩnh Vương, trở thành kế vương phi. Nàng thăng chức rồi, thành Thị lang bộ Hộ. Xem ra ta lần này thật sự đá trúng tấm sắt rồi. Nhưng nghe nói Vương Minh suốt ngày bóng gió chỉ trích, Phương Tư Huyền cũng chẳng dễ chịu gì.
Kỳ thi diễn ra ngay trước ngày Tiểu Hàn. Ta đã chuẩn bị kỹ lưỡng. Hôm sau thi xong, đúng ngày Lạp Bát. Thái học viện bắt đầu kỳ nghỉ.
Đường tỷ Lý Như xuân tới sẽ xuất giá, gọi ta đi chọn giá y giúp nàng. Mười bộ giá y, mỗi bộ một kiểu dáng khác nhau, khiến ta hoa cả mắt. Đường tỷ rạng rỡ ngắm nghía từng bộ một, thử từng chiếc cho ta xem.
“Bộ này thế nào? Hay bộ kia đẹp hơn?”
Trong mắt ta, bộ nào cũng đẹp. Nếu được thì ngày cưới thay luôn cả mười bộ đi! Chọn tới chọn lui, cuối cùng cũng quyết định xong. Tưởng chừng có thể về rồi, nào ngờ tỷ lại kéo ta đi chọn trâm cài. Trâm cài còn khó chọn hơn cả giá y! Ta đã nghĩ xong, đến lúc đó sẽ đặt mua điểm tâm của tiệm yêu thích làm quà hồi môn cho tỷ. Còn quà cưới, ta đã thu thập lời chúc mừng từ các đồng môn, làm thành một tấm bình phong lớn, chắc chắn sẽ khiến tỷ ngạc nhiên.
Thời gian trôi nhanh, chớp mắt đã đến đêm trừ tịch. Tiếng pháo nổ vang trời, khói lửa rực rỡ. Cùng phụ mẫu đi cúng tổ tiên, rồi ngồi vào bàn ăn cơm đoàn viên. Trong lúc bàn về hôn sự của đường tỷ, phụ mẫu lại đột nhiên nhìn về phía ta.
“Nói mới nhớ, A Tư cũng đến tuổi luận hôn rồi, có để mắt ai chưa?”
Phụ thân ta thật thích đùa, sao cứ mang chuyện hôn sự lên bàn ăn mà nói chứ? Ta im lặng, lén nhìn Triệu Hành Giản đang vùi đầu ăn cơm, vành tai đỏ ửng.
“Sơn hữu mộc hề mộc hữu chi, tâm duyệt quân hề quân bất tri.”
(Ta thương người, nhưng người không hay biết.)
Ngươi không nói, làm sao ta biết được chứ? Triệu Hành Giản, đúng là đồ ngốc.
Có thời gian rảnh, ta cùng Triệu Hành Giản đến phủ Tạ Thính Trúc chúc Tết. Hắn cùng thái tử đã nam hạ chưa về, chúng ta chỉ đến thăm vương phu nhân, mẫu thân hắn. Vương phu nhân có phần ngạc nhiên khi thấy bọn ta. Ngày thường bà dạy đàn ở Thái học xong liền về, rất ít qua lại với học trò.
Phủ Tạ vẫn như cũ. Sau vườn, cây mai nở rộ, hương thơm nhè nhẹ len lỏi trong gió. Cây hồng còn lác đác vài quả, chim sẻ tham ăn đậu trên cành mổ mấy hạt cuối cùng. Bước vào hoa sảnh, nhiệt độ ấm hẳn lên.
Vương phu nhân cười nói:
“Lan hoa vốn yếu ớt, chỉ có thể đốt than sưởi ấm.”
Cả phòng tràn ngập hoa lan, nào là quân tử lan, hồ điệp lan. Kiếp trước, từng có lần ta bị cười nhạo trong yến hội chỉ vì không gọi tên được hoa. Từ đó, ta tự tay vun trồng, khiến hoa nở suốt bốn mùa trong sân. Không ngờ, sau khi ta chết, những khóm hoa ấy vẫn có người chăm sóc.
Vương phu nhân tự mình vào bếp, nấu cơm cho chúng ta. Cả ta và Triệu Hành Giản đều ăn no căng bụng, để lại quà biếu rồi định cáo từ.
Đúng lúc ấy, có hạ nhân bẩm báo:
“Đại nhân đã trở về.”
Trời tuyết trắng xóa. Tạ Thính Trúc cầm ô, từ xa đi tới.
Đến dưới mái hiên, hắn thu ô lại.
“Sao không vào trong?”
Chàng hỏi, ánh mắt nhìn cả hai bọn ta.
Thế là chúng ta lại ngồi xuống, tiếp tục uống trà. Phủ Tạ dù sao cũng là danh gia vọng tộc, thư họa trân quý không thiếu. Ta đã xem qua hầu hết, nhưng Triệu Hành Giản thì chưa. Hắn nghe nhắc đến tranh thư pháp, đôi mắt lập tức sáng bừng.
Tạ Thính Trúc mỉm cười:
“Có muốn xem không?”
Chàng đích thân dẫn bọn ta đến thư phòng. Thư phòng của Tạ Thính Trúc. Ta trước giờ chỉ đứng ở gian ngoài, không biết sau tấm rèm trúc có gì. Dù chàng chưa từng ngăn ta, nhưng kiếp trước ta luôn sợ làm chàng phiền lòng mà bị đuổi đi. Bởi nếu thế, ta sẽ thật sự không còn chốn dung thân.
Thư họa được đặt trong các rương gỗ. Tạ Thính Trúc bảo bọn ta tự do xem xét, còn hắn có việc phải xử lý. Triệu Hành Giản chìm đắm trong thư pháp. Ta thì có phần chán nản. Chàng bảo “tự do tham quan”, vậy ta vào nội thất xem thử chắc cũng không sao đâu nhỉ? Ta vén rèm bước vào. Bên trong là mấy hàng tủ sách cao ngất, xếp đầy sách vở. Không có gì đặc biệt.
Ta thoáng ngửi thấy một mùi hương nhàn nhạt, liền bước tới. Sau tủ sách, một chiếc án gỗ nhỏ thấp thoáng hiện ra. Phía trên bày một bài vị.
“Vị hương thê Phương Tư Huệ chi linh vị.”
Là linh vị của ta.
Nến đỏ cháy hừng hực, bên cạnh đặt mâm hoa quả còn tươi.
Ánh mắt ta hạ xuống, nhìn thấy tầng tầng lớp lớp sách xếp dưới án gỗ. Phía bên này là những cuốn ta từng đọc qua. Phía bên kia, là những cuốn ta chưa kịp đọc. Thì ra những sách này thật sự do Tạ Thính Trúc tìm về cho ta? Chàng chưa bao giờ nói. Chưa từng nói một lời nào. Ta vẫn luôn nghĩ, đó là lời dối trá của mẹ chồng để ta nguôi ngoai.
Ta mải mê đọc sách, Triệu Hành Giản mải mê thưởng tranh. Cuối cùng, hai đứa lại ăn thêm một bữa tối ở phủ Tạ rồi mới về.
Tạ Thính Trúc không ở nhà. Nghe nói, hoàng đế gấp rút triệu chàng vào cung.