Vinh Quang Trong Thù Hận - Lý Cửu Tuấn

Chương 23: Ăn miếng trả miếng (7)



Vương Lâm mơ màng tỉnh dậy, phát hiện cơ thể bị trói chặt theo kiểu gô cổ và cánh tay vắt sau lưng.

Trong không gian mờ tối chỉ có ánh sáng từ đèn dầu, dưới chân ông ta có một chiếc hộp trang điểm hỏng nát, hai quả tạ lăn lóc trên mặt sàn.

Phía đối diện là ba cái bóng mờ mờ.

Hai bóng lớn đang kiểm tra súng, ví tiền và các món đồ khác, rõ ràng đó là những thứ họ vừa lấy từ trên người ông ta.

Bóng nhỏ còn lại đang ngồi xổm trước đèn dầu nghịch pháo, đốt ngòi, ném mạnh vào bức tường đất đen trước khi pháo nổ.

“Nhị Nha, đừng nghịch nữa!”

Người lên tiếng chính là bà Thân, cô không đi giày cao gót nên trông chỉ cao khoảng 1m63, trang phục cũng không già dặn như mấy lần gặp mặt trước, để lộ ra vẻ ngoài đúng với tuổi thật.

Không còn nghi ngờ gì, đó là Bạch Tố Khoan.

Bên cạnh cô là một người cao lớn mặc áo bông và đội mũ phớt, trông giống hệt một người kéo xe, đó là Lưu Phượng Tảo.

Vương Lâm bắt đầu giãy giụa, trong miệng bị nhét một miếng giẻ khiến ông ta không thể nói chuyện, chỉ có thể phát ra những âm thanh ú ớ như muốn bảo “nghe tôi nói”.

Do khinh địch mà dẫn đến kết cục hiện tại hay số phận đã định sẵn, chuyện đến nước này, ông ta thua chắc rồi.

Chắc chắn hai người trước mặt sẽ không tha cho ông ta, nhưng ông ta vẫn muốn cố gắng để giữ lại một tia hy vọng cho vợ con mình.

Bạch Tố Khoan tiến lên rút miếng giẻ ra khỏi miệng ông ta, lạnh lùng chờ ông ta nói.

Khi miếng giẻ vừa được kéo ra, Vương Lâm ho sặc sụa một hồi.

Nhưng ông ta không thể chờ thêm, vừa ho vừa nói: “Xin hãy tha cho gia đình tôi.”

“Xem ra ông có thứ để trao đổi.” Bạch Tố Khoan lạnh lùng nói.

Vương Lâm vội vã nói: “Mẹ của cô bị Mễ Mộ Quỳ giết hại, vợ ông ta đã nhận tội thay ông ta. Chắc hẳn ông Đinh Nhị đã nói với cô chuyện này rồi. Nhưng làm sao để chứng minh được? Tôi có vật chứng.”

Bạch Tố Khoan giữ vẻ mặt bình tĩnh như mặt hồ phẳng lặng, ra hiệu cho ông ta nói tiếp.

Vương Lâm nói, khi nhận được cuộc gọi từ Mễ Mộ Quỳ, ông ta lập tức chạy đến biệt thự nhà họ Mễ ở Hà Công Phủ, nhưng do đó là hiện trường án mạng nên theo thói quen ông ta đã mang theo máy ảnh điều tra.

Trước khi làm giả hiện trường, ông ta đã chụp lại một tấm.

Nhìn bức ảnh có thể hiểu ra ngay hiện trường ban đầu thế nào, lúc đó trên người Bạch Ninh thị không hề bị cắm dao găm.

Chỉ cần bức ảnh này được gửi đến Cư Nhân Đường, chắc chắn vụ án sẽ được mở lại, vật chứng xác đáng, lật ngược vụ án không khó.

“Cô Bạch không cần tôi giải thích lý do giữ lại bức ảnh đó đâu nhỉ, trong xã hội này, việc được cấp trên coi trọng chỉ chứng tỏ rằng hiện tại lợi ích đang giống nhau. Nhưng hợp tác vì lợi ích thì cũng sẽ tan rã vì lợi ích. Đến lúc then chốt, cấp dưới sẽ bị vứt bỏ như một mảnh giẻ rách, tôi không tin tưởng ông ta, đương nhiên phải giữ lại một thứ để khống chế.”

Vương Lâm hiểu rõ, lúc này kéo dài thời gian trò chuyện vô ích với Bạch Tố Khoan là điều không nên. Thời gian ông ta mất tích càng ngắn, vợ ông ta lừa gạt để đưa con gái ra khỏi đồn cảnh sát có xác suất thành công càng cao. Ngược lại, nếu người đi trà lạnh, cảnh sát phát hiện ông ta đã chết, họ sẽ không tử tế với gia đình ông ta nữa.

Vì vậy ông ta suy nghĩ rõ ràng, cố gắng thuyết phục Bạch Tố Khoan nhanh chóng hiểu được giá trị của mình.

“Tối nay để vợ tôi khởi hành, có thể bảo họ gửi một bức điện báo từ bất kỳ thành phố nào trên đường đi. Khi xác nhận họ đã rời đi thành công, tôi sẽ tiết lộ nơi giấu bức ảnh và cuộn phim gốc.”

“Không thành vấn đề.”

Câu trả lời dứt khoát của Bạch Tố Khoan khiến cả Vương Lâm và Lưu Phượng Tảo bất ngờ.

Nhưng cô vẫn giữ khuôn mặt vô cảm, lạnh lùng như một cỗ máy tiếp tục nói: “Ông phải đồng ý với tôi một yêu cầu trước.”

Không đợi Vương Lâm trả lời, cô ra lệnh cho Lưu Phượng Tảo leo lên hầm lấy giấy Tuyên và mực in xuống.

Cô cởi trói cho tay phải của Vương Lâm, nhưng vẫn giữ nguyên tư thế trói gô.

Sau đó cô đứng cách xa ông ta hết mức có thể, yêu cầu ông ta viết đơn tố cáo ghi rõ danh tính mình.

Cô yêu cầu ông ta viết lại nội dung vừa nói không được sót chữ nào, viết xong một bản thì đổi giấy viết lại, tổng cộng một trăm bản.

Vương Lâm sững sờ, hiểu rằng cô đang dùng chiêu cũ, bắt ông ta lặp lại cảnh Vương Nhị mặt rỗ gọi điện thoại tuần hoàn vô hạn.

Còn việc cô sẽ gửi những lá đơn tố cáo rõ danh tính này đến bao nhiêu nơi, đó không phải là điều ông ta có thể kiểm soát được nữa.

Ông ta nhạy bén dò hỏi: “Xem ra cô Bạch không định tha cho gia đình tôi.”

Những lời khai này được gửi đi thì gia đình ông ta còn đường sống nào nữa.

“Không.” Bạch Tố Khoan đáp: “Tòa án coi trọng vật chứng hơn lời khai, tôi hiểu rõ điều này, ông cứ yên tâm. Tôi sẽ không từ bỏ bức ảnh, những lời khai này chỉ là biện pháp bảo đảm. Tất nhiên, nếu ông không tin cũng không sao, chúng ta có thể không hợp tác.”

Vương Lâm cứng họng: “…”

Ông ta không còn sự lựa chọn nào khác.

Vương Lâm viết liên tục hơn hai mươi lá đơn tố cáo có ghi rõ danh tính và đóng dấu vân tay. Sau đó Bạch Tố Khoan bảo dừng lại.

“Đêm nay đến đây thôi, ngày mai viết tiếp.”

Rồi cô yêu cầu ông ta soạn một lá thư gửi vợ, khuyên bà ta nhanh chóng bỏ trốn.

Vương Lâm cảm thấy có điều gì đó không đúng lắm. Bạch Tố Khoan không phải là người dễ tính đến vậy, cũng không dễ dàng tin tưởng người khác như vậy. Chắc chắn có vấn đề gì đó.

Nhưng nhìn vào ánh mắt lạnh lùng của Bạch Tố Khoan, ông ta biết mình không có lựa chọn nào khác. Cho dù nghi ngờ có vấn đề, ông ta cũng chỉ có thể làm theo, nếu không ông ta sẽ chết nhanh hơn, chẳng còn cơ hội nào để kéo dài thời gian.

Ông ta cầm bút lên viết, nuôi chút hy vọng rằng lá thư này thật sự có thể đến tay vợ mình.

Để vợ không do dự, ông ta viết rằng đây là di thư của mình khi bị trúng đạn sắp chết, khuyên vợ đừng ôm hy vọng may mắn xảy ra, phải nhanh chóng cứu con gái và chạy trốn ngay.

Sau khi viết xong, Bạch Tố Khoan yêu cầu ông ta bổ sung một đoạn: “Trước khi con gái ông rời đi, cô ta cần viết một bức thư nhận tội, kể rõ quá trình cô ta và Mễ Cấn Liên hãm hại Bạch Oánh Oánh, đồng thời nhận lỗi về vụ biên bản phạt giả xuất hiện ở trường học gần đây.”

“Đúng, nó phá hỏng danh dự người khác, cuối cùng mất danh dự của chính mình, đáng đời!” Lưu Phượng Tảo không nhịn được chen vào.

Vương Lâm biết bất kỳ yêu cầu nào mà Bạch Tố Khoan đưa ra đều không có chuyện thương lượng.

Huống hồ trên tay ông ta vốn không hề có bức ảnh nào về hiện trường vụ án ở Hà Cung Phủ, tất cả đều là bịa đặt trong lúc hoảng loạn.

Hiện giờ việc quan trọng nhất là để vợ con nhanh chóng chạy trốn, không thể kéo dài thời gian, lúc này thanh danh đã không còn quan trọng nữa. Thế nên ông ta bổ sung theo yêu cầu.

Sau đó Bạch Tố Khoan và Lưu Phượng Tảo trói hai tay ông ta lại, tắt đèn dầu, cầm theo những lá đơn tố cáo và thư gửi gia đình leo lên khỏi hầm.

Trở lại phòng phía tây, Lưu Phượng Tảo hỏi: “Cô ơi, cô thật sự định vì bức ảnh mà thả Vương Hủy và gia đình họ đi sao?”

“Không có bức ảnh nào cả, nhưng Vương Hủy và những người khác có thể đi.” Bạch Tố Khoan đáp.

Lưu Phượng Tảo sửng sốt: “Không có bức ảnh sao?”

Bạch Tố Khoan nói: “Cục trưởng Mễ còn xảo quyệt hơn Vương Lâm, sao có thể không đề phòng ông ta giữ lại bằng chứng? Điều này không thể xảy ra.”

Lưu Phượng Tảo tức giận: “Tên họ Vương chó chết lại giở trò! Vậy tại sao cô lại đồng ý với ông ta?”

“Vì việc Vương Hủy vượt ngục bỏ trốn có lợi cho chúng ta.”

Việc vượt ngục thành công đồng nghĩa với việc trốn tội, không chỉ củng cố tội danh mà còn làm liên lụy đến cục trưởng Mễ.

“Vậy chẳng phải sẽ thả cả gia đình họ đi thật sao?” Lưu Phượng Tảo bực bội.

Bạch Tố Khoan vỗ vai cô ấy, bảo cô ấy đừng nóng vội. Mọi chuyện đã đến giai đoạn quyết liệt, họ cần giữ sức để đối phó với những đợt phản công tiếp theo.

Lưu Phượng Tảo ngoan ngoãn gật đầu, nhưng đáy mắt cô ấy chợt có một thứ cảm xúc nào đó cháy rực mãnh liệt.

Trong căn phòng khách rộng rãi, quả lắc của chiếc đồng hồ để bàn vang lên tiếng “cạch cạch” khi lắc qua lắc lại.

Bà Vương ngồi trên ghế sofa cao cấp chờ chồng về.

Kể từ khi con gái gặp chuyện, chồng bà ta không còn tâm trí nào diệt trừ Hán gian nữa, rất ít khi tăng ca nên hầu như tối nào cũng về nhà sớm.

Nhưng hôm nay lại khác thường, ông ta về rất muộn. Bà Vương ngồi chờ mà vô tình thiếp đi lúc nào không hay.

Tiếng chuông đồng hồ điểm lúc nửa đêm đánh thức bà ta, thấy chồng vẫn chưa về, bà ta có linh cảm chẳng lành.

Trước đó bà ta đã gọi đến đồn cảnh sát, cảnh sát trực ban cho biết ông ta đã rời văn phòng từ vài tiếng trước. Đến giờ này vẫn chưa thấy về, ông ta đi đâu rồi?

Bỗng nhiên bên ngoài vang lên ba tiếng gõ cửa “cộc cộc cộc”.

Bà Vương vội vàng đứng dậy, khi ra mở cửa thì mẹ chồng và bà vú Chu cũng tỉnh dậy, đang chỉnh lại cúc áo xộc xệch rồi bước ra khỏi phòng.

Cả ba người cùng nhau đi ra mở cửa.

Dưới ánh trăng, họ nhìn thấy trên cánh cửa gỗ dày nặng kẹp một bức thư.

Họ mở cửa ra, bên ngoài chẳng có ai cả.

Bà Vương có linh cảm rất tệ, cầm bức thư quay vào nhà đọc. Càng đọc, sắc mặt bà ta càng tái nhợt. Giọng điệu của chồng trong thư như thể là lời trăn trối trước khi chết.

Những dòng chữ không cho phép bà ta do dự, cũng nói bà ta phải hành động thật nhanh, phải giữ bí mật, vì cục trưởng Mễ sẽ không chịu để bản thân bị liên lụy.

Mặc dù bà Vương đã từng đề nghị chạy trốn ngay từ ngày đầu con gái gặp chuyện. Nhưng khi đến lúc thật sự phải quyết định, bà ta lại hoang mang mất phương hướng.

Bà ta đọc đi đọc lại lá thư nhiều lần, xem xét kỹ lưỡng. Dựa vào sự ăn ý giữa vợ chồng với nhau suốt hai mươi năm, cuối cùng bà ta quyết định tin tưởng và chuẩn bị bỏ trốn.

Bà ta đuổi mẹ chồng và bà vú Chu ra ngoài, đóng cửa phòng sách lại, đấm tường khóc nức nở.

Nhưng nghĩ đến câu “phải làm càng nhanh càng tốt, không được trì hoãn” của chồng, bà ta lau khô nước mắt, vội vã đi chuẩn bị.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.