Kim Lai ôm đứa trẻ bằng một tay, nó ngừng khóc ngay lập tức, cứ như chỉ cần ngửi thấy mùi của cậu ta là sẽ yên tâm ngay, bắt đầu ê a chuyện trò.
Ngày nào cậu ta và đứa bé cũng như hình với bóng, bám cậu ta cũng là điều dễ hiểu.
Khi Bạch Tố Khoan chào tạm biệt, ánh mắt cô không kìm được mà nhìn về phía bé Cát.
Điều này khiến Kim Lai hiểu lầm, nói thật, ngoài việc nghèo ra thì cậu ta cũng không tệ, vóc dáng cao lớn trông khá phong độ.
Thêm vào đó, hiện nay chính phủ khuyến khích người dân tôn vinh các anh hùng kháng Nhật, biết đâu cô phóng viên trí thức này cũng bắt đầu nảy sinh tình cảm với cậu ta thì sao.
Sau khi phóng viên Lâm rời đi, Kim Lai cứ mơ màng suy nghĩ, suốt buổi chiều trên mặt luôn nở nụ cười. Buổi tối khi đến ca trực, cậu ta đặt đứa bé lên bàn làm việc cho nó bú sữa.
“Ê, nhóc con! Có muốn tìm mẹ nuôi không? Ố, cười rồi kìa, nhóc này thật là!”
Nhưng nghĩ lại, mình nghèo thế này, làm sao nuôi nổi một người vợ xinh đẹp như vậy được?
Bắt người ta theo mình chịu khổ thì thật là có lỗi.
Nhỡ đâu người ta không thích Tráng Tráng thì sao? Không, chắc là không đâu, ai mà nỡ ghét một đứa trẻ dễ thương thế này chứ…
Đúng lúc này điện thoại reo lên, cắt ngang những suy nghĩ mơ mộng của cậu ta, cậu ta lập tức chuyển sang giọng điệu giải quyết công việc: “Đồn cảnh sát khu vực ngõ Thủ Phách xin nghe, có việc gì không?”
“Đồn trưởng Kim à, tôi đây, trùng hợp quá, anh vẫn chưa về sao?”
Kim Lai phấn khởi hẳn lên: “Ồ, cô Lâm, chào cô.”
Bạch Tố Khoan nói: “Tôi hay đãng trí lắm, phiền anh xem giúp tôi có phải lúc chiều tôi để quên sổ phỏng vấn ở đồn cảnh sát các anh không?”
Kim Lai lục tìm một lượt mà không thấy, gọi các cảnh sát khác tìm hộ, cuối cùng phát hiện ra cuốn sổ rơi dưới khe bàn.
Bạch Tố Khoan nói: “Tối nay tôi cần dùng để soạn bài, vậy tôi qua lấy nhé, phiền anh báo lại cho cảnh sát trực ban, tôi sẽ đến trong vòng một tiếng nữa.”
“Muộn thế này rồi, cô Lâm ra ngoài không tiện, để tôi mang qua cho cô.” Kim Lai đáp.
Bạch Tố Khoan khách sáo nói: “Sao lại phiền anh được?”
Kim Lai cười: “Đừng khách sáo, làm cảnh sát mà, đưa người đưa đồ là chuyện bình thường thôi.”
Bạch Tố Khoan cảm ơn liên tục, nói cô không quen ở khách sạn, hiện đang ở nhà của dì, sau đó cung cấp địa chỉ cho cậu ta.
Kim Lai buộc Tráng Tráng ở trước ngực, leo lên xe đạp xuất phát.
Tám giờ tối, ngõ Sa Mạo yên tĩnh không một tiếng động.
Phóng viên Lâm đứng ở cuối ngõ nhìn ra xa, dưới ánh đèn đường vàng ấm, cô dịu dàng như một bức tranh sơn dầu được kết hợp bởi sắc màu hài hòa.
Kim Lai nhìn thấy từ xa mà tim như lệch mất nửa nhịp.
“Vào nhà uống chén trà rồi hãy đi nhé.”
Rèm cửa sổ hoa nhí ở gian phía Bắc đã được kéo lên, ánh sáng lờ mờ lọt vào.
Phóng viên Lâm mời Kim Lai vào căn phòng phía Tây, vừa rót trà vừa nói: “Dượng tôi mất sớm, các anh chị họ vẫn đang ở hậu phương chưa về, cả ngôi nhà này chỉ có mỗi dì tôi ở. Cũng giống như mẹ anh, dì tôi bị bệnh về mắt, ban ngày còn gắng gượng nhìn thấy lờ mờ, nhưng đến tối thì chẳng thấy gì cả, nên tôi không gọi bà ấy ra tiếp khách.”
Bạch Tố Khoan bình tĩnh nói, sau đó ngồi xuống phía đối diện, dáng vẻ muốn nói lại thôi, ánh mắt như mặt hồ tĩnh lặng, khi nhìn cậu ta, ánh mắt ấy càng giống một hồ nước sâu không thấy đáy… Chỉ vậy thôi mà khiến bầu không khí xung quanh họ ngập tràn sự mập mờ.
Kim Lai bị bầu không khí này tác động, không khỏi cúi đầu uống một ngụm trà để che giấu sự bối rối.
Nhưng vừa uống một ngụm trà xong, chỉ khoảng ba phút sau cơ thể cậu ta bắt đầu mềm nhũn ra, mắt mờ dần.
Cửa đột ngột mở ra, bốn người phụ nữ có cả già lẫn trẻ nhanh chóng nhào đến, phối hợp nhịp nhàng khống chế cậu ta.
“Phóng viên Lâm” tiến đến gỡ đứa bé ra khỏi người Kim Lai. Lúc này đầu óc cậu ta vẫn còn tỉnh táo nhưng tay chân đã mềm nhũn không thể làm gì.
Một người đàn ông khỏe mạnh như Kim Lai, thế mà lại bị năm người phụ nữ hạ gục.
Khi ngã xuống sàn, ý thức của cậu ta chỉ còn lại chút ít. Cậu ta loáng thoáng nghe thấy giọng xúc động của “phóng viên Lâm”: “Bé Cát, cuối cùng mẹ cũng cứu con về được rồi…”
…
Mẹ của Kim Lai bị đục thủy tinh thể nhiều năm, giờ chẳng khác nào người mù.
Con trai bà làm cảnh sát hơn chục năm mà vẫn nghèo xác nghèo xơ, phải sống chen chúc cùng năm, sáu hộ gia đình khốn khó trong một khu tập thể. Lương mỗi tháng nhận được chỉ đủ để lo miếng ăn.
Nửa năm nay mới tốt hơn một chút, dành dụm được một ít tiền riêng, bà cụ dự tính lo chuyện cưới vợ cho con trai. Không ngờ đột nhiên có cháu, nhưng vì bản thân bị mù không thể trông cháu nên con trai đành phải ban ngày mang bé con đi rồi tối lại mang về. Bà cụ lo lắng cho cả hai người.
Tối hôm đó, trời còn sớm, vì mù nên bà không cần đốt đèn, chỉ lẳng lặng ngồi chờ trong bóng tối rét mướt.
Trời lạnh, trước cửa treo một tấm rèm bông dày. Dù mắt không thấy nhưng tai vẫn còn thính, bà nghe thấy tiếng bước chân của ai đó trong sân, tuyết dưới chân kêu lẹp xẹp.
Ngay sau đó, rèm bông được vén lên, bà chỉ cảm nhận được luồng khí lạnh kéo theo hoa tuyết ùa vào từ bên ngoài.
Người đến lên tiếng, lúc này bà mới biết đó là một cô gái. Cô nói: “Bác gái, cháu là bạn của Kim Lai. Hôm nay anh ấy có nhiệm vụ gấp nên đã đi Bảo Định rồi. Phải hơn mười ngày mới về. Anh ấy nhờ cháu đến nói với bác một tiếng.”
Mọi khi con trai bà thường ra ngoài bắt người, mười ngày nửa tháng không về nhà cũng là chuyện thường. Bà cụ không lấy làm lạ, nhưng còn đứa cháu thì sao?
“Bé xíu yếu ớt thế, đừng để nó theo đến nơi khác rồi va vấp đụng chỗ này chỗ kia thì khổ.”
Cô gái nói: “Bác yên tâm, đã có người trông cháu giúp rồi. À đúng rồi, Kim Lai nhờ bác chuyển lời đến chú Ba. Anh ấy phát hiện một người tên là Vương Lâm, lần này đi Bảo Định cũng là để bắt người này. Anh ấy dặn chú Ba chú ý ở đồn, nếu có ai hỏi thì cứ nói anh ấy xin nghỉ phép, tuyệt đối không được nhắc đến Vương Lâm, sợ đánh rắn động cỏ. Kim Lai nói đợi mọi việc ổn thỏa sẽ gọi chú Ba cùng đi bắt ba ba trong rọ để lập công lớn.”
Bà cụ không hiểu “đánh rắn động cỏ” gì đó lắm, chỉ biết con trai sắp lập công lớn, vội vàng đồng ý ngay.
Hôm sau, bà chống gậy đi đến gần tường, thuật lại nguyên văn cho cậu em chồng ở nhà bên cạnh.
Cậu em chồng Kim Tam đang chỉnh đài radio, chẳng để tâm chút nào, chỉ ừ đại một tiếng qua loa.
…
Bạch Tố Khoan đã cứu được con, lúc này đang bắt đầu chuẩn bị bước tiếp theo trong kế hoạch báo thù – giết vợ chồng nhà họ Mễ.
Nhưng sau những lần đấu đá trước đó, nhà họ Mễ đã biết đến sự tồn tại của cô, chắc chắn sẽ phòng thủ nghiêm ngặt, khó có cơ hội ra tay.
Vì vậy, cô cần một công cụ giết người có đủ sức mạnh để giải quyết hai mạng người cùng một lúc.
“Hay dùng khẩu súng của Vương Lâm?” Em gái đề xuất.
Bạch Tố Khoan lắc đầu: “Ba chúng ta đâu phải là tay súng thiện xạ, thậm chí còn không biết cách bắn súng. Dù có dành thời gian nghiên cứu thì cùng lắm cũng chỉ có thể bắn chết ở khoảng cách gần, ở khoảng cách hơn hai mét khó mà bắn trúng chỗ hiểm. Với sự cảnh giác của vợ chồng nhà họ Mễ bây giờ, tiếp cận họ đâu phải chuyện dễ dàng.”
“Vậy thì để em hạ độc nhé.” Lưu Phượng Tảo đề nghị.
Hiện giờ cô ấy đã hoàn toàn chiếm được lòng tin của Mễ Cấn Liên, có thể tự do ra vào biệt thự nhà họ Mễ. Lần nào cũng được Mễ Cấn Liên giữ lại dùng bữa trưa và đi dạo trong vườn sau.
“Bếp cách vườn sau rất gần, chỉ cần lấy được thạch tín, em hoàn toàn có thể nhân lúc không ai để ý mà lẻn vào bếp, đổ thạch tín vào thùng nước.”
Bạch Tố Khoan bác bỏ, cách này dễ gây tổn thương cho những người vô tội.
Cô đưa cho Lưu Phượng Tảo vài đồng đại dương, nói: “Ngày mai em đi mua năm mươi viên pháo lớn, đừng mua hết ở cùng một tiệm, ngày mai mua một phần, hôm sau và ngày tiếp theo đến tiệm khác mua, đến khi mua đủ thì thôi.”
Em gái và Lưu Phượng Tảo ngạc nhiên, đồng thanh hỏi: “Chế thuốc nổ ạ?”
Bạch Tố Khoan gật đầu.
Cô là người có học thức, tay trói gà không chặt, không biết dùng dao cũng không biết dùng súng, nhưng người có học sẽ có cách của riêng mình.
Đây có lẽ là lần cuối cùng ba người họ lên kế hoạch cùng nhau.
Ánh sáng của chiến thắng đang ở ngay trước mắt, chỉ cần tiêu diệt kẻ thù, rửa sạch oan khuất, họ có thể rời đi.
Đến một nơi không ai biết họ, quên những hận thù trong quá khứ và bắt đầu cuộc sống mới.
Tất nhiên, buông bỏ là điều rất khó khăn, nỗi đau mất người thân vẫn luôn âm ỉ trong lòng.
Nhưng cuối cùng, cảm giác hả hê khi sắp báo được thù lớn đã lấn át tất cả, ai nấy đều tràn đầy hy vọng.
Tuy nhiên, tình hình bất ngờ chuyển biến xấu, không ai ngờ được đòn cảnh tỉnh sẽ đến nhanh như vậy…
Hôm sau, trên báo buổi sáng đăng tải kết quả điều tra của chính quyền về vụ án Hà Công Phủ…
“Qua kiểm chứng của Cư Nhân Đường, kết quả phán quyết vụ án Hà Công Phủ không sai, bà Bạch Ninh thị đã gây sự trước, sau đó bị bà Mễ vô tình gi3t chết. Do đó bác bỏ tin đồn, mong các tầng lớp trong xã hội không truyền bá và tin vào những lời đồn đại!”