Mễ Cấn Liên không bị nguy hiểm đến tính mạng nhưng khuôn mặt đã hỏng bét.
Biến cố này khiến cô ta khó có thể chấp nhận nổi. Nằm trong bệnh viện, cô ta oán hận tất cả những người liên quan đến chuyện này. Vương Hủy đến bệnh viện thăm còn bị cô ta từ chối không cho vào.
Đương nhiên Bạch Oánh Oánh đáng trách, nhưng Vương Hủy cũng không thể tha thứ được. Lúc Bạch Oánh Oánh tấn công cô ta, Vương Hủy rõ ràng có cơ hội ra tay can ngăn, ít nhất không để cô ta bị đập ngu người không có chỗ trốn.
Nhưng Vương Hủy lại làm như mình không liên quan gì, bỏ mặc cô ta ở đó rồi chạy mất.
Là một cô gái, còn chuyện gì khó chấp nhận hơn việc bị hủy dung chứ. Giờ cô ta thế này rồi, không chỉ Vương Hủy mà ai cô ta cũng không muốn gặp, biết rõ cuộc đời mình tiêu tùng rồi.
Ông Mễ và bà Mễ thấy con gái như vậy mà đau xót đứt ruột đứt gan.
Trong cơn xúc động, bà Mễ muốn dẫn người đi giết mẹ con nhà họ Bạch.
Ông Mễ quát cản lại, nói: “Chết thì hời cho chúng nó quá, ông đây muốn chúng nó sống không bằng chết.”
Bọn họ bận rộn đưa con gái đi cấp cứu, còn chưa kịp tìm hiểu đầu đuôi sự việc ra sao.
Chỉ biết kẻ gây án đã bị cảnh sát bắt đi dùng hình, chắc sau đó Vương Lâm sẽ đích thân đến nhà họ trình bày tình hình cụ thể.
Nhưng tình hình cụ thể thế nào đã không còn quan trọng nữa rồi, quan trọng là con gái nhà họ đã hỏng cả khuôn mặt mà kẻ gây án lại không mất sợi tóc nào. Người làm cha làm mẹ như họ chỉ muốn trả lại gấp bội.
Bối cảnh trước vụ án Hà Công Phủ – Tờ giấy bí ẩn
Trong đồn cảnh sát, Vương Lâm đang sứt đầu mẻ trán.
Hôm nay khi nhận được tin báo rằng Mễ Cấn Liên xảy ra chuyện, ông ta cực kỳ coi trọng vụ này, quyết định tự mình xử lý.
Không ngờ lúc hỏi cung phạm nhân lại kéo cả cảnh sát trưởng là ông ta vào. Nói cái gì mà lạm dụng quyền công để tùy tiện lập biên bản phạt.
Ông ta giận sôi máu, nhưng nghĩ đến chuyện này còn liên lụy tới con gái mình, sợ xảy ra sai sót nên ông ta về nhà hỏi trước tiên.
Ban đầu con gái còn mạnh miệng. Nhưng với kinh nghiệm dày dặn của mình, ông ta vừa hỏi đã biết con gái đang che giấu gì đó, chưa nói thật. Ông ta không khỏi cảm thấy thất vọng, giơ tay định cho một bạt tai.
Bà vợ vội vàng che chở cho con gái, nói: “Ông hồ đồ quá! Chuyện đã thế này rồi, dù nhà họ Bạch có nỗi khổ tâm lớn đến đâu cũng đáng chết, chỉ cần ông xử nhẹ một chút thôi cũng đắc tội với nhà họ Mễ. Bây giờ chúng ta cần gì phải phân rõ đúng sai nữa! Đúng nói A Hủy không thể nào làm ra chuyện này, mà dù có làm đi nữa, chỉ cần không thừa nhận là xong, ai có thể kiểm chứng được thật giả?”
Vương Lâm nói: “Bà biết gì chứ? Cục cảnh sát Bắc Bình không giống Trùng Khánh, bây giờ họ vẫn dùng quy tắc của quân Nhật hồi chúng còn chiếm đóng, bà không biết người Nhật hà khắc đến mức nào à?”
Thì ra, biên lai phạt ở cục cảnh sát Bắc Bình không chỉ dựa vào con dấu và chữ ký để phân biệt thật giả mà còn đánh số thứ tự nghiêm ngặt. Mỗi liên trên của biên lai phạt đều phải được lưu trữ theo thứ tự.
Những biên lai sai sót cần hủy bỏ cũng sẽ được lưu trữ và ghi lại, thứ tự số không bao giờ bị xáo trộn. Một khi phát hiện có trang bị thiếu, sẽ bị điều tra và xử lý nghiêm khắc.
Đây là biện pháp quan trọng để ngăn ngừa nhân viên biển thủ, tham ô tiền.
Khi Vương Hủy và Mễ Cấn Liên cấu kết, hai người không hiểu quy trình của loại biên lai này nên ném cả hai liên ra ngoài.
Việc này chẳng khác gì lạy ông tôi ở bụi này, không bị vạch trần ngay tại chỗ đều nhờ vào may mắn.
Nghe vậy, Vương Hủy sợ tái mặt.
Nghĩ đến tờ giấy thần bí như lời tiên tri kia, cô ta không khỏi rùng mình – người nhà của cảnh sát trưởng cùng nghi phạm giả mạo giấy tờ công vụ, lại gây ra thảm kịch hủy dung, dường như tất cả mọi chuyện đang phát triển đúng theo những gì được viết trên tờ giấy đó.
Nếu cứ tiếp tục thế này, việc cô ta bị mất hết địa vị, danh dự như lời trên tờ giấy chỉ còn là vấn đề thời gian. Không được!
Cô ta vội thú nhận hết mọi chuyện với cha, cuối cùng bối rối nói: “Cha ơi, phải làm sao bây giờ?”
Việc đã rồi, Vương Lâm thở dài một tiếng. Nếu lúc đó không ai phát hiện ra điều gì bất thường, vậy hiện giờ vẫn chưa đến đường cùng. Còn về người bí ẩn viết tờ giấy kia, giả thần giả quỷ chắc là vì do dự, thiếu quyết đoán, không đáng lo ngại.
Vấn đề hóc búa nhất bây giờ là tờ giấy phạt kia, phải nhanh chóng giải quyết nó mới được.
Ông ta đứng dậy quay lại đồn cảnh sát, định tiến hành khám xét Bạch Oánh Oánh thêm lần nữa.
Trước khi đi, ông ta hỏi con gái về gia đình nhà họ Bạch.
Vương Hủy nghĩ một lúc rồi đáp: “Con nghe Hồ Tiểu Vân kể, hai người anh trai của cô ấy ra nước ngoài trước khi kháng chiến, nhưng do chiến tranh nên đến giờ vẫn chưa trở về. Còn về chị gái Bạch Tố Khoan, hình như ở Trùng Khánh, nhưng chỉ là một giáo viên nghèo.”
Vương Lâm nghe vậy thì yên tâm, đoán chắc nhà họ Bạch không có quyền thế, cũng không có chỗ dựa.
…
Vụ án ở Hà Công Phủ
Bạch Oánh Oánh thoi thóp trong phòng giam tối tăm.
Tuy tính tình cứng cỏi nhưng dù sao cô ấy cũng mới mười sáu tuổi, không chịu nổi tra khảo nặng nề hết lần này đến lần khác như vậy. Cuối cùng, cô ấy đành nhận tội cố ý giết người trong tuyệt vọng.
Còn về tờ giấy phạt, cô ấy không nói thật.
Ngay khi bị bắt, cô ấy đã biết người phụ trách là cha của Vương Hủy, nếu tờ giấy đó bị lấy đi, cô ấy sẽ hoàn toàn mất đi bằng chứng duy nhất.
Cô ấy nói dối rằng: “Tôi đã xé nát đốt nó rồi. Chẳng phải thứ tốt đẹp gì, nếu bị người ta thấy, chỉ càng lan truyền xa hơn thôi.”
Vương Lâm nửa tin nửa ngờ, đích thân dẫn đội đi lục soát nhà cô ấy và trường nữ sinh Thanh Tâm một lượt, nhưng lục tung hết lên vẫn không tìm thấy tờ giấy phạt nào. Sau khi thẩm vấn Bạch Oánh Oánh thêm lần nữa, ông ta mới tin vào lời khai đó.
Ra khỏi phòng thẩm vấn, cảnh sát trưởng báo: “Ông Mễ đã đến tầm mười lăm phút rồi, đang chờ ông ở văn phòng.”
Vương Lâm trách: “Sao không báo sớm?”
Cảnh sát trưởng đáp: “Ông Mễ dặn đừng làm phiền ông trong lúc làm việc.”
Vương Lâm vội vã đi về phía văn phòng, trấn an nhà họ Mễ là một việc khó. Con gái ông ta đã bỏ rơi Mễ Cấn Liên ở hiện trường để tự chạy thoát thân, chắc chắn nhà họ Mễ sẽ không dễ dàng bỏ qua…
Trước khi vào văn phòng, ông ta chợt dừng bước.
Vương Lâm quay lại vẫy tay bảo cảnh sát trưởng lại gần, hạ giọng dặn dò: “Gọi phóng viên họ Chu của báo Ích Thế* đến đây, hôm trước tôi chưa kịp tiếp anh ta. Cậu nói với anh ta rằng tôi sẽ có thời gian trống sau năm phút nữa, có thể gọi điện đến.”
*Một tờ báo quan trọng trong lịch sử báo chí Trung Quốc, được xuất bản từ đầu thế kỷ 20.
Cảnh sát trưởng không hiểu ý, bèn hỏi: “Chẳng phải ngài cần tiếp đón ông Mễ sao? E là trong năm phút…”
Vương Lâm ngắt lời: “Cậu cứ bảo anh ta gọi tới là được.”
Nói rồi ông ta bước vào văn phòng, chắp tay xin lỗi: “Không biết hiền đệ tới, thật thất lễ, thất lễ quá.”
Ông Mễ đứng dậy đáp vài câu xã giao, sau đó ngồi xuống đi vào chủ đề chính, hỏi về tình hình hung thủ.
Vương Lâm thở dài: “Vụ án đã rõ ràng, đúng là cố ý giết người, tính chất thực sự rất nghiêm trọng. Nhưng đó mới chỉ là một phần, hung thủ còn có những hành vi vi phạm khác chưa được điều tra ra.”
“Ồ? Cô ta còn dính tới vụ nào khác nữa sao?”
“Đúng vậy, chắc hẳn hiền đệ cũng biết nguyên nhân vụ việc lần này. Bề ngoài thì có vẻ như bắt nguồn từ việc bà Bạch bán dâm, nhưng qua điều tra, chúng tôi phát hiện hung thủ là con gái nhà họ Bạch cũng có thể liên quan đến việc bán dâm. Chúng tôi đang thu thập thêm manh mối, một khi xác minh được, cô ta sẽ phải chịu án phạt về mấy tội liền.”
Ông Mễ nghe vậy có vẻ hài lòng, thở dài nói: “Tám năm dưới ách cai trị của bọn Nhật, đạo đức suy đồi, mới từng ấy tuổi mà đã ph óng đãng, tàn độc như vậy, thế hệ chúng ta khó mà hiểu nổi.”
Vương Lâm cũng than thở về sự suy thoái của xã hội, đồng thời khéo léo trấn an ông Mễ và bày tỏ nỗi xấu hổ sâu sắc vì con gái mình đã bỏ chạy trong lúc nguy cấp.
Tuy nhiên, trong lòng ông Mễ không vẫn hài lòng với cách xử lý này, chỉ đáp lại Vương Lâm vài câu qua loa.
Giữa cuộc đối thoại giả dối, điện thoại vang lên.
Vương Lâm nhấc máy nói: “Nhà báo các anh đúng là chỗ nào cũng có mặt nhỉ. À, tôi cũng hiểu điều này, vì liên quan đến thanh thiếu niên trong giới học thuật, đương nhiên công chúng muốn có lời giải thích. Nhưng vì tính chất nghiêm trọng của vụ án, trước khi xác định rõ ràng, nguyên tắc là không được công khai. Nhưng để cảnh tỉnh giới trẻ, tôi có thể nói vài câu đơn giản. Nghi phạm họ Bạch là học sinh chưa tốt nghiệp của trường nữ sinh XX, vì bí mật mẹ cô ta bán dâm bị lộ, nghi ngờ do bạn học ác ý tiết lộ nên sinh lòng thù hận cố ý giết người, may mà chưa thành.”
Ông Mễ ngồi cạnh nghe vậy thì hài lòng hơn đôi phần…
Thông qua lời phát ngôn từ cơ quan tư pháp với báo chí để xác nhận sự ác độc của hung thủ, hiệu quả thuyết phục sẽ cao hơn nhiều so với việc gia đình họ Mễ tự truyền bá.
Đây chính là cái gọi là độ uy tín.
Dù vụ án vẫn chưa được kết án, nhưng chỉ cần lộ thông tin trong quá trình thẩm tra xử lý, lòng thương cảm của công chúng sẽ nghiêng về phía nạn nhân ngay lập tức, gây bất lợi cho hung thủ và thậm chí có thể ảnh hưởng đến phán quyết.
Nhìn từ góc độ này, thành ý của Vương Lâm không cần nói cũng biết.
Cuộc gọi kết thúc, ông Mễ phủi bụi không tồn tại trên người, đứng dậy chào tạm biệt.
Trước đó, ông ta từng nói với vợ con rằng sẽ khiến hung thủ sống không bằng chết. Thật ra lúc đó ông ta chưa có kế hoạch cụ thể, nhưng sau chuyến đi đến đồn cảnh sát này, mọi chuyện đã sáng tỏ. Không phải Vương Lâm nói cảnh sát vẫn đang điều tra các hành vi phạm tội khác của hung thủ sao? Vậy thì ông Mễ quyết định sẽ giúp một tay…
Đêm đó, đồn cảnh sát bắt đầu chiến dịch “bắt mại dâm”, bắt giữ một số gã lưu manh lượn lờ ở nhà chứa. Một người trong số đó đã khai rằng hai mẹ con nhà họ Bạch ở ngõ Thủ Phách là gái bán dâm, mẹ đón khách vào ban ngày, con gái tiếp khách vào ban đêm.
Đây được xem là nhân chứng.
Ngay sau đó, các báo lớn nhỏ ở Bắc Bình đều đăng bài vụ bê bối này.
Bà Bạch vốn đã đổ bệnh không dậy nổi từ ngày con gái bị bắt, giờ lại phải chịu thêm trận công kích từ làn sóng dư luận, chẳng khác nào xát muối vào vết thương.
Tòa án cũng không cho bà ấy bất kỳ cơ hội nào để lấy lại tinh thần, kết quả xét xử con gái bà ấy nhanh chóng được công bố: mười lăm năm tù giam, chuyển đến nhà tù nữ Kinh Sư để thi hành án.
Nếu oan khuất kết thúc ở đây thì cũng đành chấp nhận, nhưng khi “trống đã vỡ thì trăm người đều đánh”, ngày thứ hai sau khi Bạch Oánh Oánh bắt đầu thụ án, một khách làng chơi đã gõ cửa nhà họ Bạch ở số 96 ngõ Thủ Phách.
*Trống đã vỡ thì trăm người đều đánh: khi ai đó đã rơi vào hoàn cảnh khó khăn hoặc thất thế, thì thường dễ bị nhiều người chỉ trích, đả kích, thậm chí là lợi dụng, hãm hại.
Ông Đinh Nhị mở cửa, vị khách làng chơi buông lời bẩn thỉu, trợn tròn mắt ngạc nhiên nói: “Ôi trời, già thế này rồi mà cũng tới chơi gái à? Cái của ông vẫn còn dùng được chứ? Khụ khụ, cái chỗ bán dâm này gì cũng tiếp nhỉ!”
Ông Đinh Nhị nghe vậy thì nổi giận, cầm thanh chắn cửa đập cho gã kia ngã lăn ra đất.
Cơn giận dữ có thể làm người ta khỏe đến mức nhổ núi nhấc vạc, đánh cho kẻ kia phải van xin tha mạng.
Dưới sự ép hỏi của ông Đinh Nhị, gã khai rằng mình nghe tên Vương Nhị mặt rỗ nói ở đây có mẹ con nhà Bạch làm gái nên mới đến.
Ông Đinh Nhị vẫn luôn truy tìm kẻ đã tung tin đồn thất thiệt cho các tòa soạn trong nhiều ngày qua, giờ gã lại tự mò đến tận cửa. Ông ấy vội vàng hỏi địa chỉ của Vương Nhị mặt rỗ rồi đi tìm đối phương, hóa ra chỉ là một tên nghiện thuốc phiện yếu ớt trói gà không chặt, dù ông ấy đã có tuổi nhưng vẫn khiến đối phương phải khuất phục.
Ông ấy ép hỏi ai đã sai khiến gã tung tin đồn ấy, tên Vương Nhị mặt rỗ này khai ra rằng kẻ đứng sau không ai khác chính là nhà họ Mễ ở phố Hà Công Phủ.
Ông Đinh Nhị giận dữ về nhà nói cho bà Bạch biết, bà ấy nghe vậy càng thêm phẫn uất. Bà Bạch muốn đến nhà họ Mễ đòi lại công lý, trước khi đi đã giấu con dao yêu thích của con trai cả vào trong áo. Nhà họ Mễ không chỉ hại con gái bà ấy vào tù oan mà còn bôi nhọ danh dự bà ấy và con gái, không thể nhịn được nữa. Thân già này sẽ liều mạng với họ.
Ông Đinh Nhị đi cùng bà ấy đến cổng lớn Hà Công Phủ.
Vợ chồng nhà họ Mễ ngồi trong phòng khách, lúc đầu còn tỏ vẻ lịch sự nghiêm túc. Nhưng khi bà Bạch tự giới thiệu xong, họ lập tức thay đổi sắc mặt, bà Mễ lớn tiếng mắng chửi người hầu không có mắt, để gái làng chơi vào làm bẩn gạch lát nhà mình.
Bà Bạch bị câu đó chọc tức, tiến lại gần nói bà ta ăn nói cho đàng hoàng.
Không ngờ ông Mễ đang ngồi im hút xì gà bỗng đứng dậy tát bà Bạch một phát.
Vợ chồng nhà họ Mễ đã chờ ngày này từ lâu, dạy con không nghiêm là lỗi của mẹ, chỉ riêng Bạch Oánh Oánh bị trừng phạt thì thấm vào đâu, họ đã muốn lén dựng chuyện gì đó để bà Bạch phải chịu khổ thể xác từ lâu rồi.
Nhưng làm qua tay người khác vẫn không thể thỏa mãn cơn giận, bây giờ bà già này tự chui đầu vào lưới đúng như mong muốn của vợ chồng nhà họ Mễ, họ nào muốn bỏ lỡ cơ hội này.
Cái tát của ông Mễ mạnh đến mức tay ông ta cũng tê rần.
Bà Bạch không chống đỡ nổi ngã vào góc tủ gỗ lê, máu chảy như suối, con dao găm trong ngực rơi xuống đất.
Mọi người đều hãi hùng, ông Đinh Nhị điên cuồng xông qua sự ngăn cản của quản gia để tiến lên đỡ bà Bạch dậy, nhưng người đã tắt thở.
Ông Mễ và bà Mễ nhìn nhau, tuy họ hận nhà họ Bạch thấu xương, nhưng giết người thì phải đền mạng, nhất là khi án mạng lại diễn ra ngay trong nhà mình, họ càng không dễ thoát khỏi liên can.
Ông Đinh Nhị không bị cú sốc này làm cho choáng váng, nghĩ rằng nhà họ Mễ và Vương Lâm đã cấu kết với nhau đổi trắng thay đen, nếu Vương Lâm tiếp nhận vụ này không chừng lại thành một vụ án oan nói dối không chớp mắt.
Nhân lúc vợ chồng nhà họ Mễ vẫn đang ngây người, ông Đinh Nhị nhanh chân chạy ra ngoài, cố gắng báo cảnh sát trước nhà họ Mễ.
Nhưng sợ cái gì thì cái đó đến. Khi ông ấy dẫn theo cảnh sát tuần tra quay lại nhà họ Mễ, ở đó đã có một nhóm cảnh sát khác, người dẫn đầu lại là Vương Lâm.
Ông Đinh Nhị biết mọi chuyện đã tiêu tùng, nhất là khi thấy thi thể của bà chủ nằm đó bị con dao găm cắm trên người, ông ấy đã không kiểm soát nổi bản thân, nhào tới định liều mạng với Vương Lâm.
Cuối cùng, báo cáo kết án ghi rõ…
[Bạch Ninh thị vì muốn trả thù cho con gái, đã dẫn theo tên người ở ác độc và cầm hung khí xông vào dinh thự nhà họ Mễ. Bà Mễ vì tự vệ đã giật lấy hung khí và vô tình sát hại Bạch Ninh thị.]
Sau sự kiện này, vợ chồng nhà họ Mễ hoàn toàn xóa bỏ mọi hiềm khích trước đó với Vương Lâm, bởi vì sự việc xảy ra quá đột ngột, khiến hai vợ chồng họ mất bình tĩnh. Lúc mới chạy đến Vương Lâm đã nghĩ ngay đến việc treo đầu dê bán thịt chó, đúng là một nước đi thần kỳ.
Giết người, kết quả tốt nhất cũng chỉ là đền tiền để tránh không bị lấy mạng đền mạng, không ai nghĩ rằng sự việc lại có thể giải quyết dễ dàng như vậy.
Vương Lâm rất cẩn thận, bảo bà Mễ nhận tội sẽ dễ xử lý hơn nhiều so với việc để chủ gia đình như ông Mễ bị vướng vào kiện tụng, ảnh hưởng của xã hội cũng thấp hơn rất nhiều.
Sau khi hiện trường được Vương Lâm dàn dựng lại, dù ông Đinh Nhị dẫn một đội cảnh sát khác đến cũng không tìm ra bất kỳ sơ hở nào.
Hơn nữa giữa các đồng nghiệp với nhau, đội cảnh sát mới đến cũng không tiện làm khó Vương Lâm, chỉ tiến hành một cuộc kiểm tra mang tính tượng trưng rồi đưa ra kết luận là tự vệ dẫn đến ngộ sát.
Còn về lời khai của ông Đinh Nhị, xét thấy ông ấy là họ hàng của nạn nhân, lại còn là người làm lâu năm ở nhà họ Bạch, xác suất làm chứng giả rất cao.
Do đó, lời khai của ông ấy không được chấp nhận.