Vinh Quang Trong Thù Hận - Lý Cửu Tuấn

Chương 32: Đuổi sói rước hổ (Hoàn chính văn)



Cánh cổng chính của biệt thự nhà họ Mễ được thiết kế rất độc đáo, sử dụng kiểu cổng sắt lớn như những ngôi biệt thự có vườn hoa mang phong cách phương Tây. Trong màn đêm, cánh cổng sắt từ từ mở ra, ba chiếc xe ô tô nối đuôi nhau chậm rãi lăn bánh.

Nhưng ngay giây tiếp theo, một tiếng nổ lớn vang lên, tiếng hét chói tai của bà Mễ và Ngụy Tam bị ngọn lửa che lấp. Những người trên hai chiếc xe phía sau hãi hùng nhìn biến cố trước mắt, sợ đến mức không nói nên lời.

Trước khi chết, Mễ Mộ Quỳ còn bị bắn thêm một phát đạn, người nổ súng để ông ta thấy rõ khuôn mặt của mình – đó chính là “phóng viên Lâm” mà ông ta chỉ từng gặp một lần. Mễ Mộ Quỳ phun một ngụm máu lớn trong không trung, chết mà hiểu rõ mọi chuyện.

Bình xăng của xe phát nổ lần thứ hai, ngọn lửa bùng lên rực rỡ, dữ dội ngút trời.

Bạch Tố Khoan sải bước, phía trước là màn đêm đen như mực, phía sau là ngọn lửa bùng cháy hừng hực, cô bước đi mà không hề ngoảnh lại.

Khi nắp hầm của căn hầm trong ngôi nhà bị đồn có ma được mở ra một lần nữa, Kim Lai chẳng thèm nhìn sang, cậu ta đã không còn giữ bất kỳ hy vọng sống sót nào. Cậu ta biết chắc rằng Bạch Tố Khoan sẽ không để cậu ta sống.

Tiếng lục đục vang lên, có hai người phụ nữ bước xuống, họ cho cậu ta và Vương Lâm uống hai bát nước có vị khác lạ so với mọi khi.

Trong nước có thuốc mê, vì cậu ta nhanh chóng rơi vào trạng thái mơ màng, trong lúc đó lờ mờ cảm thấy dây trói trên người đang được cởi ra.

Khi tỉnh lại có lẽ đã qua hơn mười mấy tiếng đồng hồ, cậu ta nằm trên mặt đất thử nhấc cánh tay lên, không ngờ cánh tay vẫn cử động được.

Cậu ta sững người, thử đá chân, chân cũng đã tự do.

Kim Lại vội bật dậy như cá chép quẫy mình.

Quả nhiên, dây trói trên người đã biến mất.

Cậu ta giật miếng vải nhét trong miệng ra, không kìm được mà ngửa mặt lên trời cười lớn vì thoát chết.

Vương Lâm thấy vậy chợt hiểu ra điều gì đó, như tro tàn lại cháy, vội vàng van xin Kim Lai cởi trói giúp mình.

Nhưng Kim Lai nào có bận t@m đến ông ta, ánh sáng mờ mờ chiếu xuống từ miệng hầm, cậu ta ba chân bốn cẳng bò lên.

Ánh nắng mùa đông không quá chói mắt nhưng vẫn làm mắt cậu ta đau nhức.

Trong sân không một bóng người.

Trong nhà cũng trống trơn.

Chiếc xe đạp của cậu ta nằm dựa vào góc tường gian nhà chính, cậu ta dắt xe ra ngoài cổng, nhảy lên đạp xe như bay về đồn cảnh sát.

Vừa vào đến cái cổng cũ kỹ của đồn cảnh sát khu vực, không hề có sự ngạc nhiên như cậu ta dự tính.

Mấy cảnh sát già thờ ơ chào một tiếng, hỏi cậu ta: “Mẹ cậu vẫn ổn chứ? Bận đến mức ngay cả râu cũng không kịp cạo à?”

Chú Ba kéo cậu ta ra một góc hỏi: “Chưa bắt được Vương Lâm à? Nếu bắt được rồi thì ông ta không thể làm ra lớn chuyện như vậy được. Một vụ nổ chết ba mạng người, thật ghê gớm.”

Bầu không khí bình yên trong đồn khiến Kim Lai cảm thấy kinh hãi, các chú các bác các anh ơi, đồn trưởng của mọi người mất tích suốt tám ngày rồi đấy!

“Chú Ba, cháu không ở đây mấy ngày, mọi người không cảm thấy chuyện này kỳ lạ sao?”

“Kỳ lạ gì chứ, không phải cháu nhờ mẹ cháu nhắn lại với chú là cháu đến Bảo Định bắt Vương Lâm à, còn dặn chú đừng nói gì cả, chú chỉ đành nói với mọi người là mẹ cháu bị ngã gãy chân phải nhập viện.”

Kim Lai hiểu ra, không nói thêm gì nữa, hỏi lại: “Chú Ba, vừa rồi chú nói nổ chết ba người, là sao vậy?”

Chú Ba mở tờ báo ra cho cậu ta xem, giấy trắng mực đen ghi rõ: “Cựu cục trưởng Mễ X, xúi giục cấp dưới Vương X ngụy tạo hiện trường giết người cho em trai mình, sau khi chuyện bại lộ, hai bên nảy sinh mâu thuẫn, Vương X ôm hận trong lòng, nuôi âm mưu trả thù. Vào ngày X, gã đã bắn chết em trai ruột của Mễ X, còn ném lựu đạn hòng phi tang xác chết, khiến bà chủ nhà họ Mễ và quản gia Ngụy X cũng gặp nạn. Người ta phát hiện một viên đạn ở hiện trường, qua giám định cho thấy đó là súng của Vương X. Hiện giờ Chính phủ Quốc dân công khai kêu gọi các tầng lớp trong xã hội cung cấp manh mối về tội phạm, mong mọi người tích cực tố cáo.”

Kim Lai khó mà tin được: “Vụ án ở Hà Công Phủ lại thay đổi rồi ư?”

“Chứ còn gì nữa, Bạch Ninh thị bị oan, vụ án vừa được công bố đã khiến toàn bộ Tứ Cửu Thành ca ngợi Chính phủ Quốc dân sáng suốt!”

Kim Lai nhìn vào “Thông cáo gửi toàn dân” của Chính phủ Quốc dân được in trên báo: “Vụ án ở Hà Công Phủ là vụ án đầu tiên liên quan đến dân thường bị bôi nhọ kể từ khi Quốc Dân Đảng tiếp quản Bắc Bình. Quá trình điều tra đã gặp phải nhiều cản trở và can thiệp từ lối làm việc quan liêu, nhưng Quốc Dân Đảng đã kiên quyết chỉnh đốn th@m nhũng, vượt qua áp lực từ các cấp, điều tra rõ ràng vụ án oan này, cuối cùng trả lại sự trong sạch cho người dân, trừng phạt quyền quý càn quấy! Để dân chủ không chỉ là một khẩu hiệu, mà là một chỗ dựa vững chắc cho người dân.”

Kim Lai cười chua chát, cảm thấy vô cùng mỉa mai. Những việc mà người bình thường cả đời cũng không thể làm được, bọn quyền quý chỉ cần một cuộc điện thoại là xong. Bọn họ lấy tư cách gì mà có thể tự ca ngợi bản thân như vậy trên báo chí chứ?

Thôi vậy, muốn kiếm miếng cơm ở đây, ngoài việc hùa theo dòng chảy thì còn có cách nào khác đâu?

“Bỏ đi, chú Ba, đi lập công với cháu nào.”

Cậu ta đưa chú Ba đến nhà số 76 ngõ Sa Mạo. Hai chú cháu muốn lập công lớn, nhưng không thể để Vương Lâm còn sống mà bị giải về đồn, tránh để lộ ra việc ông ta mất tích trong thời gian qua.

Đồng thời, Kim Lai cũng nhận ra một vấn đề – Bạch Tố Khoan không giết cậu ta đã đành, nhưng tại sao cô không giết Vương Lâm?

Rõ ràng là cô cố tình giữ Vương Lâm lại cho cậu ta, đây là nước cờ mà cô đã tính trước. Cô biết làm thế nào để Vương Lâm chết thê thảm hơn, cũng biết rằng Kim Lai sẽ không bỏ qua cơ hội lập công này.

Người phụ nữ đó…

Sau khi đến ngõ Sa Mạo, Kim Lai bảo chú Ba kiên nhẫn chờ đợi. Vương Lâm bị giam giữ dưới hầm lâu ngày, cơ thể suy kiệt đến mức gần như không còn chút sức lực nào, có khi còn chẳng đánh thắng một đứa trẻ năm tuổi, huống chi toàn thân ông ta đang bị trói chặt. Xuống hầm bắt ông ta chẳng khác nào bắt một con kiến, kiểu bắt giữ như vậy thực sự thắng mà không vẻ vang gì. Hai chú cháu muốn lập công lớn, công to đặc biệt, chứ cái loại công trạng nhỏ nhoi thế này đáng là gì?

Đúng vậy, hành động “bắt giữ Vương Lâm” không thể diễn ra quá dễ dàng, cũng không thể quá nhanh chóng.

Vậy phải làm sao để dựng lên vở kịch ấn tượng? Cậu ta phải lên kế hoạch thật kỹ, dựng nên một màn kịch phức tạp và hoành tráng hơn.

Sau khi xuống hầm, Kim Lai không những không ra tay với Vương Lâm mà còn tìm chút đồ ăn cho ông ta, lại đổ thêm chút nước cho ông ta uống. Cậu ta phải chăm ông ta khỏe lên một chút để còn phối hợp diễn màn kịch tiếp theo.

Vương Lâm tưởng mình được cứu, nước mắt nước mũi giàn giụa, ai ngờ Kim Lai chỉ cho ông ta ăn mà không cởi trói, mãi đến ba ngày sau mới cởi dây thừng ra. Nhưng khi đó cơ thể ông ta đã quá yếu, tự mình bò lên khỏi hầm cũng không thể làm được, Kim Lai và chú Ba đành phải vừa kéo vừa nhấc mới đưa được ông ta lên.

Ông ta cảm ơn rối rít, nhưng khi cả ba người đang phủi bụi đất trên người, đột nhiên ông ta nhặt một cây gậy gỗ dưới đất lên đập mạnh vào đầu Kim Tam, sau đó lao ra ngoài chạy bán sống bán chết. Vừa chạy ra khỏi cổng, ông ta gào lên kêu cứu: “Cứu mạng! Cứu tôi với!”

Ông ta là kẻ già đời, lần trước bị Bạch Tố Khoan bắt giữ chỉ vì khinh địch mà chuốc lấy thất bại nặng nề. Lúc này, ông ta còn lạ gì kế hoạch của Kim Lai nữa chứ? Chạy nhanh thì còn có thể giữ được mạng, chạy chậm e rằng sẽ chết không nhắm mắt!

Nhưng lần đánh cược cuối cùng của Vương Lâm vẫn không thành công. Dù ông ta đã dốc hết sức vào cú đập nhưng vẫn không thể làm Kim Tam bị thương. Kim Tam ngẩn ra một lúc rồi đuổi theo ngay.

Kim Lai cũng nhanh chóng theo sau, một tiếng súng vang lên, Vương Lâm ngã gục xuống.

Hai chú cháu đuổi bắt lập công lớn, được khen thưởng và thăng chức. Kim Tam từ đó không còn phải lo lắng về việc bị Chính phủ xử lý mình vì thân phận cảnh sát ngụy nữa, radio cũng được cất xó.

Tại căn biệt thự lớn của nhà họ Phương, cả gia đình rộn ràng chuẩn bị đón cháu trai đầu tiên, ai nấy đều vui mừng không giấu nổi sự hân hoan. Cậu mợ, cô chú đều tụ tập ở phòng khách để xem tấm ảnh gia đình nhỏ, họ truyền tay nhau xem, nhìn tới nhìn lui, ông bà cụ vui mừng hớn hở.

Tuy nhiên, trong lòng họ vẫn còn nỗi băn khoăn – đó chính là mẹ của đứa trẻ, Bạch Tố Khoan. Cuộc hôn nhân này đúng là một vết nhơ. Dù bà ngoại của hai đứa nhỏ đã được rửa oan, nhưng liệu đó là oan thật hay oan giả? Liệu có phải Bắc Bình nể mặt cậu bên ngoại nhà họ Phương nên mới rửa oan? Hay bà ấy trong sạch thật? Điều này không ai nói rõ được.

Với một dòng họ danh giá như nhà họ Phương, họ quyết không thể kết thông gia trong tình cảnh không rõ ràng như thế này.

“Chưa nói đến chuyện hàng ngàn, hàng vạn con gái nhà danh giá tranh giành để được gả vào nhà ta, cho dù không cưới con nhà quyền quý, chọn bừa một cô hầu gái rồi nâng lên làm vợ cả cũng tốt hơn là cưới một người mang tiếng xấu, làm ô danh cả nhà!” Cụ bà thẳng thừng nói.

Cụ ông tán thành, các con cháu, dâu rể cũng dồn dập phụ họa.

Nói thẳng ra là chắc chắn họ sẽ nhận hai đứa trẻ, nhưng mẹ của hai đứa trẻ thì nhất quyết không.

Tạm thời không thể chống lại ý của cậu Mười ngốc nghếch nên họ đành để anh đưa cả mẹ lẫn con về trước. Sau này sẽ có cách giữ con lại đuổi mẹ đi.

Trước khi anh đi, ông bà cụ vẫn lo lắng không yên, sợ cậu Mười trẻ người non dạ, làm đứa bé va chỗ này đập chỗ kia.

Thế là ông bà đã cử một quản gia, hai bà vú và ba cô hầu gái cùng đi, nhằm chăm sóc cháu trai trưởng một cách chu đáo hơn.

Nhà họ Phương có đến mười người con cả trai lẫn gái, nhưng các cháu toàn là con gái. Đứa con của cậu Mười là cháu đích tôn của nhà họ, vô cùng quý giá!

Sau khi cậu Mười dẫn đoàn người đi, nhà họ Phương cũng bắt đầu bận rộn chuẩn bị: may chăn nhỏ bằng vải satin, áo len, mũ phúc lộc, khóa trường thọ…

Họ muốn làm bù lễ ba ngày, lễ đầy tháng, lễ trăm ngày và cả tiệc tiệc thôi nôi cho cháu trai trưởng, làm được cái nào thì không để sót cái đó. Thậm chí họ còn gửi thiệp mời cho bạn bè thân thiết.

Phương Tỉnh Thu dẫn đoàn đến Bắc Bình vào buổi trưa hôm sau. Vừa xuống tàu hỏa, anh đã thấy tin tức vụ án Hà Công Phủ trên báo:

Hung thủ họ Mễ đã chết trong một vụ nổ. Có hai cảnh sát tuần tra họ Kim mất năm sáu ngày để lần theo dấu vết, trải qua muôn vàn khó khăn mới “bắt giữ” được đồng phạm họ Vương.

Tuy nhiên, vì Vương Lâm “tấn công cảnh sát” nên ông ta đã bị cảnh sát Kim bắn chết ngay trên đường.

Hai cảnh sát tuần tra họ Kim “truy bắt” tội phạm có công, được thăng ba cấp, được bổ nhiệm làm phó cục trưởng của một phân cục nào đó…

Trên báo viết một tràng lê thê dài dòng để ca ngợi và giới thiệu về họ, bức ảnh đen trắng được in bằng máy in Roneo là ảnh hai vị cảnh sát họ Kim đó. Phương Tỉnh Thu thấy hơi quen, nhìn kỹ mới nhận ra đó chính là hai người mà anh từng gặp khi đi báo án lần trước. Nhưng lần trước chỉ có người trẻ tuổi băng bó cánh tay treo lủng lẳng, còn lần này thì cả người già cũng “bị thương”, một tay được treo bằng băng gạc trắng.

Phương Tỉnh Thu không để ý đến chuyện đó lắm, trong lòng chỉ cảm thấy hả hê, cuối cùng cũng báo được thù, chắc hẳn nỗi lòng của vợ anh đã có thể giải tỏa.

Anh dẫn theo quản gia, các hầu gái và bà vú, thẳng tiến đến tứ hợp viện số 76 ngõ Sa Mạo.

Khi đến nơi, anh thấy dải vải đỏ treo trên cổng đã không còn. Một ông lão đang tháo biển tên “nhà họ Phương” trên cổng xuống và thay bằng biển tên “nhà họ Chu”.

Phương Tỉnh Thu sửng sốt, tiến tới hỏi: “Người trong nhà đâu rồi? Hai đứa trẻ sinh đôi đâu?”

“Chuyển đi rồi! Đi cả rồi!”

“Chuyển đi đâu?”

“Không biết. Đi được mấy ngày rồi.”

“…”

Trời trong nắng đẹp, đàn bồ câu xếp hàng bay qua bầu trời trên con ngõ, để lại những tiếng gù vang dài.

– Hết phần truyện chính –


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.