35.
Ta trở về sương phòng, cẩn thận lật xem từng trang bản ghi chép của mẫu thân để lại. Lục Phóng từng vì ta mà liều chết, cũng từng vì nhà họ Tống mà dốc cạn sức lực. Ta không thể nhắm mắt làm ngơ trước nỗi thống khổ của hắn.
Không ngờ thật sự có một trang ghi chép tường tận về một chứng hàn độc hiếm gặp, triệu chứng này giống hệt với Lục Phóng. Trong đó còn nhắc đến một loài ong lửa đỏ với nhiệt độc cực mạnh. Dùng độc của loại ong này có thể khắc chế được độc của hàn trùng.
Ong mật?
Nghe thì tưởng là chuyện hoang đường, nhưng thực tế trong y học hiện đại cũng có không ít lão trung y dùng ong mật để chữa bệnh phong thấp. Chỉ là ở nơi băng tuyết bao trùm này, đào ở đâu ra ong mật?
Ta chợt nhớ tới suối nước nóng ở sơn trang. Dù xung quanh bị tuyết bao phủ kín mít nhưng địa thế lại ấm áp quanh năm. Ghi chép kia cũng từng đề cập: loài ong lửa đỏ từng xuất hiện gần khu vực này. Có điều, loại ong này mang nhiệt độc vô cùng mạnh.
Chỉ bị đốt một lần thôi cũng như bị thiêu trên lửa, đau đớn như dầu sôi dội thẳng vào người.
Làm thế nào để có thể bắt được chúng bằng sức người? Lại còn phải khống chế độc tính như thế nào để trị bệnh cho Lục Phóngg?
36.
Ta gọi Bạch Chỉ đến. Nàng khuyên ta đừng mạo hiểm nữa. Ai lại thật sự đi bắt ong bằng tay không chứ? Hơn nữa còn là loài ong cực độc. Mấy cảnh nguy hiểm như vậy trong đoàn phim đều dùng kỹ xảo để thực hiện.
Ánh mắt ta chậm rãi dừng lại trên người nàng, khiến choBạch Chỉ toát cả mồ hôi lạnh.
“Này… ngươi đừng nói là muốn sai bọn nô tỳ chúng ta đi bắt ong đấy nhé!”
“Ta không làm đâu đấy!”
Ai trông cậy vào lá gan lớn như hạt đậu của nàng kia chứ. Ta chỉ bảo nàng lập tức vào thành, mua loại hương phấn và hương liệu tốt nhất. Sau đó rắc quanh những bụi hoa bên suối nước nóng. Dùng lửa nhẹ hun hương, cộng với hơi ấm của suối bao quanh…
Nơi này chẳng khác gì một vùng xuân sắc giữa tiết trời tháng mười. Hương hoa lan tỏa khắp nơi. Ta không tin mùi hương cùng với hơi nóng kia lại không dụ được loài ong kia đến.
37.
Mọi chuyển đã chuẩn bị xong xuôi, ta mang theo dụng cụ hỗ trợ, lánh mình ở một bên. Phi Lô muốn đuổi ta vào trong phòng:
“Tống tiểu thư, vẫn là để ta làm đi!”
“Nếu người xảy ra chút sơ suất nào, vương gia nhất định sẽ lấy mạng ta.”
“Mà nếu lần này vương gia thật sự không qua khỏi, ta sống cũng chẳng có nghĩa lý gì. Dù sao cũng là một cái chết, không bằng để ta tới bắt bầy ong ấy đi.”
Ta nhặt một viên đá, ném thẳng vào trán hắn.
“Hổ thẹn cho các ngươi còn được vương gia dẫn dắt ra trận.
Còn chưa khai chiến đã lung lay quân tâm, tội này nên xử thế nào? Muốn c.h.ế.t thì ngươi cứ c.h.ế.t ngay bây giờ đi, đừng có ngáng đường ta.”
Phi Lô chớp mắt nhìn ta, tựa như thấy được bộ dạng hung hãn của Lục Phóng nhập vào thân ta, trong lòng bỗng sinh ra cảm giác an toàn khó có thể diễn tả. Hắn liền kiên định đứng bên cạnh ta.
Không bao lâu sau, trong không khí liền vang lên tiếng vỗ cánh dày đặc, một trận cuồng phong sắc đỏ kéo tới. Chúng lao xuống giữa đám hoa cỏ. Ta nhẹ tay mở nắp vò rượu đặt trên mặt đất. Vò này từng đựng mật bách hoa, dẫu đã cạn khô cũng vẫn lưu hương mê người. Bầy ong đỏ hăng m.á.u ùa cả vào vò, chẳng mấy chốc đã lăn ra bất tỉnh.
Ta cùng Phi Lô đốt đuốc, đem những con chưa say đuổi hết ra ngoài sơn trang. Lúc này mới coi như xong việc. Phi Lô lau mồ hôi lạnh trên trán, hướng về phía ta giơ ngón cái.
“Tống tiểu thư, quả nhiên là hậu nhân nhà Tướng!”
Ta ra lệnh cho hắn, ít nịnh hót đi, mau thu dọn sạch đống xác ong dưới đất cho ta.
38.
Ta giục ngựa quay về vương phủ, tay ôm vò rượu xông thẳng vào tẩm thất của Lục Phóng. Mới mấy ngày không gặp, hắn đã gầy đi trông thấy. Gương mặt trắng bệch không còn chút huyết sắc.
Thấy người bước vào là ta, thân mình hắn khẽ run lên, như thể đột ngột thấy ánh mặt trời gay gắt, muốn trốn vào chốn u tối. Nhưng cuối cùng vẫn cố chống đỡ, đứng thẳng như tùng như bách. Hướng về phía ta quá một tiếng:
“Phi Lô c.h.ế.t rồi sao? Dám để ngươi vào đây? Đi ra ngoài!”
“Người bệnh không nên nói nhiều.”
Ta đóng cửa lại, nhanh chóng bước tới gần hắn. Động tay động chân, bắt đầu cởi áo cho hắn. Lục Phóng muốn né tránh nhưng lại chẳng còn chút sức lực.
“Tống Uyển Âm, ngươi định làm gì?”
“Không làm gì cả, chỉ là xem bệnh cho ngươi.”
“Ngươi đừng tưởng y thuật của mẫu thân ngươi cao minh thì ta sẽ tin ngươi cũng có thể cải tử hoàn sinh.”
Ta cắt lời hắn: “Ta nhất định khiến ngươi ‘hoàn xuân’ trở lại.”
Vừa nói, tay ta nhẹ nhàng lướt qua, cởi luôn tầng y phục cuối cùng của hắn.
39.
Tuy hắn đã gầy đi không ít nhưng vẫn giữ được thân hình rắn chắc. Tỉ lệ đẹp như một bức tượng điêu khắc. Mặt ta bất giác nóng bừng lên. Ta tự hỏi, lúc này mặt mình đỏ có hợp lý không?
Câu trả lời là: có.
Trong một cảnh đầy ám muội thế này, nếu chẳng có chút phản ứng gì, e là bị người ta nói mặt đơ. Nhưng ta phát hiện mặt của Lục Phóng còn đỏ hơn cả ta. Đỏ mãi tới tận vành tai…
Ta cúi đầu, cẩn thận quan sát thân thể hắn từ trước ra sau, cứ như đang ngắm một tác phẩm nghệ thuật. Trên người hắn có không ít vết thương do d.a.o kiếm để lại. Ngọc đẹp có vết xước lại càng khiến người ta sinh lòng thương tiếc. Yết hầu Lục Phóng khẽ động.
“Khám… khám xong chưa?”
Ta ngẩng đầu, vừa hay chạm vào ánh mắt phẫn nộ pha lẫn thẹn thùng của hắn.
“Vương gia, rốt cuộc chỗ nào trên người ngài bị độc trùng cắn? Phải tìm đúng vị trí, ta mới có thể châm kim trị liệu.”
“Sao không nói sớm?” Hắn tức muốn hộc máu, “Ở trên đùi.”
Ta truy hỏi: “Là bắp đùi hay bắp chân, phía trước hay phía sau?”
Lục Phóng quay người khoác áo, quấn kín bản thân, cứ như sợ ta xâm phạm hắn vậy.
“Ngươi ra ngoài đi, ta không cần khám bệnh nữa.”
Ta coi như không nghe thấy. Ngồi xổm xuống, định xắn ống quần hắn lên xem vết thương do hàn trùng cắn nằm ở đâu. Lục Phóng vừa gấp vừa giận, lùi lại một bước:
“Không phải ở dưới.”
Không phải bắp chân… tức là ở bắp đùi?
“Vậy phiền vương gia c ởi quần ra vậy.”