107
Vệ Tu gấp đến độ đỏ mặt, vội vã bước ra khỏi phòng tắm.
“Mở ra! Tôi ra lệnh cho cậu mở ra ngay bây giờ!”
Từ Doãn Xuân bắt đầu giả câm giả điếc, nằm phịch xuống giường: “Thiếu gia, Tiểu Xuân buồn ngủ quá, ngài đắp chăn cho tôi đi…”
“Không cho phép ngủ!” Vệ Tu túm lấy Từ Doãn Xuân: “Mở nó ra! Ngay lập tức!”
“Không.” Từ Doãn Xuân ngoảnh mặt đi: “Thiếu gia không biết thế giới ABO hiểm ác thế nào đâu, trước khi anh hiểu rõ cái thế giới này, có chết tôi cũng không mở.”
“Không cần!”
“Tôi nói cần là cần!” Từ Doãn Xuân bắt đầu bướng bỉnh: “Tôi còn đặc biệt làm cho anh kiểu thoáng khí đấy, không ảnh hưởng đến việc sử dụng hàng ngày đâu!”
“Không muốn!”
“Hay là tôi lắp thêm một cái loa Bluetooth ở đó nhé? Như vậy anh vừa lòng chưa, tắm rửa còn nghe nhạc được nữa!”
“Không cần!!!”
“Thêm cái giá đỡ điện thoại nữa ha!”
“Tôi đặt điện thoại lên đó làm gì!!!”
108
Vệ Tu ném Từ Doãn Xuân xuống giường, bắt đầu tức giận.
Nhưng Từ Doãn Xuân còn tức hơn: “Tôi vì trinh tiết của thiếu gia mà cố gắng như vậy, thế mà anh chẳng khen lấy một câu.”
Vệ Tu tức giận, không nói gì.
Từ Doãn Xuân: “Tôi còn chưa giận sao anh đã giận trước rồi? Thiếu gia để tôi đợi lâu như vậy, tôi còn tưởng anh không cần tôi nữa!”
Từ Doãn Xuân giở ba bước làm nũng: giả câm giả điếc, đòi ăn đòi ôm, khóc lóc om sòm.
Từ Doãn Xuân bước vào giai đoạn khóc lóc om sòm, bắt đầu gào lên: “Thiếu gia cố ý đến muộn thế này, nhìn tôi bị đánh bị bắt nạt cũng không đến giúp, thiếu gia không cần tôi nữa rồi.”
“Tôi không có!” Vệ Tu vội vàng thanh minh: “Sao tôi lại không cần cậu cơ chứ?”
“Thế sao anh đến muộn như vậy!”
“Tôi có việc!”
“Quả nhiên anh định bỏ rơi tôi!”
“Tôi không có!”
“Anh có!”
“Tôi không có!”
Hai người cãi qua cãi lại mấy hiệp, cuối cùng Vệ Tu đành thú nhận: “Tôi làm thêm một nhiệm vụ nữa mới đến, được chưa!”
Từ Doãn Xuân lập tức ngừng khóc trong vòng một giây: “Vì sao?”
Vệ Tu ngoảnh mặt sang chỗ khác, hơi lúng túng: “Vì… lúc đầu tôi đã mua nhân vật cho cậu.”
109
Hồi đó khi Từ Doãn Xuân chuẩn bị sống lại, Vệ Tu vốn đã rời đi nhưng lại quay trở về, yêu cầu hệ thống cộng điểm của mình vào hệ thống chọn vai của Từ Doãn Xuân.
Muốn Doãn Xuân làm nhân vật chính, đó là ý nghĩ của Vệ Tu lúc bấy giờ.
Chính vì vậy, vốn dĩ y chỉ cần hoàn thành thêm một nhiệm vụ là có thể sống lại, nhưng vì bị trừ điểm quá nhiều nên y phải làm thêm một nhiệm vụ nữa để bù lại.
Bởi vậy dù y đã hoàn thành nhiệm vụ với tốc độ nhanh nhất thì Từ Doãn Xuân vẫn không tránh khỏi việc phải đợi thêm một hồi.
110
Vệ Tu ảo não: “Không hiểu sao điểm cộng cho cậu rồi mà cậu vẫn chẳng được làm nhân vật chính. Là tôi ngu ngốc, nhẹ dạ cả tin hệ thống.”
Từ Doãn Xuân chột dạ né tránh ánh mắt: “Đó là vì… tôi cũng đưa điểm của mình cho anh…”
Vệ Tu: “???”
Vệ Tu nằm mơ cũng không ngờ rằng, hóa ra Từ Doãn Xuân cũng đã đem điểm nhân vật của mình cho y. Thậm chí Từ Doãn Xuân còn nhờ NPC thỉnh cầu Chủ Thần, không tiếc biến mình thành phản diện, cố tình để điểm nhân vật thành số âm.
“Tôi còn tưởng là mình may mắn, trong đám phản diện đông đảo thế này lại được phân vai trùm phản diện gần nhân vật chính nhất.” Từ Doãn Xuân ngẫm ra: “Tôi đoán vốn dĩ tôi chỉ được làm một chân trong tập đoàn Luận Kiếm Hắc Ám, đi khắp nơi nhận đơn “luận kiếm”. Nếu chẳng ai muốn tìm tôi “luận kiếm” với thiếu gia, có lẽ tôi cũng chẳng gặp được anh…”
Vệ Tu: “…”
Hai người nín họng, không ngờ lại có sự nhầm lẫn trái ngang cỡ đó.
111
Biết rằng cả hai đều nghĩ cho nhau, bầu không khí giữa họ dịu đi đôi chút.
Vệ Tu lạnh mặt: “Đi ngủ.”
Từ Doãn Xuân nằm ì ra đấy đợi Vệ Tu đắp chăn cho mình, cuối cùng còn bồi thêm một câu: “Nếu không thì…”
Vệ Tu: “?”
Từ Doãn Xuân hào hứng: “Thêm chức năng móc treo nhé? Lúc không rảnh tay thì treo đồ lên đó được! À, còn thêm được cả pin sạc dự phòng với đèn pin nữa, chỉ đâu sáng đấy! Quá thực dụng! Đai trinh tiết đa năng cỡ đó đến tôi cũng muốn!”
Ngày đầu tiên sống lại, Vệ Tu suýt nữa bị Từ Doãn Xuân chọc tức chết.