112
Từ Doãn Xuân ngủ, Vệ Tu ngồi bên cạnh nhìn hắn.
Cuối cùng, Vệ Tu cúi người khẽ ngửi cổ Từ Doãn Xuân… là mùi hương thoang thoảng của sữa tắm.
Tốt quá, không phải là mùi máu tanh.
Vệ Tu vĩnh viễn không thể quên được ngày ấy, khi y cùng Từ Doãn Xuân trốn khỏi phủ tướng quân, hai người cùng nhau cưỡi một con ngựa.
Thật vất vả mới cắt đuôi được truy binh, nhưng Từ Doãn Xuân ngồi sau lưng y lại không nói lời nào.
Y gọi hắn không biết bao nhiêu lần, thế nhưng Từ Doãn Xuân bình thường ồn ào không ngớt giờ đây lại lặng thinh như tờ.
Y không xuống ngựa, chỉ để mặc Từ Doãn Xuân tựa vào lưng mình, để mặc mùi máu tanh nồng lan tỏa khắp nơi.
Tiểu Xuân của y chết rồi.
Câu cuối cùng y nói với Từ Doãn Xuân là “Đói chết luôn đi.”
Kể từ ngày đó, Từ Doãn Xuân giận dỗi không chịu ăn uống, vậy nên đến ngày bỏ mạng hắn đã chết trong đói bụng
Vệ Tu hận chính mình.
113
Khi hai người gặp lại nhau trong hệ thống sống lại, Từ Doãn Xuân trêu đùa hỏi y có phải làm phản thất bại bị chém đầu không, y không nỡ nói thật với hắn rằng thực ra y đã thành công.
Y mất một năm, tự tay giết chết tất cả những kẻ đã hại chết Từ Doãn Xuân, ngay cả Hoàng Đế cũng không tha.
Chỉ là khi y chinh phục tất cả, nhận được triều bái của văn võ bá quan, y quay đầu lại, song không còn thấy người từng sống nương tựa cùng mình nữa.
Y không biết mọi thứ còn ý nghĩa gì.
Y không nỡ nói với Từ Doãn Xuân.
Thực ra y đã tự vẫn.
114
May mà Từ Doãn Xuân cũng được sống lại, Vệ Tu cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Kiếp trước họ nương tựa lẫn nhau, kiếp này cũng vậy.
Từ nay về sau, hai người phải sống thật tốt, không cãi nhau nữa.
Trước khi đi ngủ, Vệ Tu hạ quyết tâm như vậy, nhưng vừa tỉnh dậy, y lập tức biết mọi chuyện không đơn giản như thế.
“Từ Doãn Xuân! Mau tháo cái thứ này ra!”
Tối qua đã đủ khiến y đứng ngồi không yên, Vệ Tu không ngờ rằng sáng sớm thức dậy, mang cái thứ đó lại càng hành hạ người hơn.
Từ Doãn Xuân: “Chết cũng không tháo.”
Vệ Tu: “Đừng ép tôi động tay động chân!”
Từ Doãn Xuân: “Thiếu gia, anh đừng quên cái này còn có khóa giọng nói đấy. Anh ép tôi, tôi không vui, cố tình hát lệch tông thì anh đừng hòng tháo được.”
Vệ Tu: “???!!!”
Vệ Tu suýt nữa tức đến ngất xỉu.
Vệ Tu: “Cậu muốn tôi sống sao đây!”
Từ Doãn Xuân: “Đeo nó mà sống.”
Từ Doãn Xuân nghiêm túc: “Thiếu gia, đeo đi, Alpha tốt đều tự giác đeo đai trinh tiết, chỉ có Alpha xấu mới vội vàng muốn tháo nó ra. Anh dám tháo nó, vậy còn chuyện gì mà anh không dám làm nữa?”
Vệ Tu: “???”
Vệ Tu mới bước chân vào thế giới ABO làm sao biết được Alpha tốt xấu gì chứ.
Vệ Tu tức đến nghiến răng, y làm thiếu gia mà chẳng còn chút tôn nghiêm nào cả! Thật quá đáng!
115
Ngày thứ hai sau khi sống lại, Vệ Tu và Từ Doãn Xuân mỗi người một ngả.
Trước đó Vệ Tu giả đã đăng ký tham gia một hoạt động ngoài trường, vốn dĩ Từ Doãn Xuân định đi cùng Vệ Tu, nhưng hai người cãi nhau không ngừng, Từ Doãn Xuân mỉa mai: “Có bản lĩnh thì tự đi đi, tôi xem anh làm sao toàn thân trở về!”
“Đi thì đi, đừng hòng mong tôi mang quà về cho câu!” Vệ Tu buông lời cay nghiệt, sau đó thật sự tự mình tham gia hoạt động.
Y cũng không tin, chẳng qua là đi nghe vài bài diễn thuyết thì có chuyện gì cơ chứ?