Một người đàn ông bí ẩn đầu đội mũ tròn, mặt không chút thay đổi đi vào cổng bệnh viện, vành mũ che khuất nửa khuôn mặt của hắn, áo khoác áo màu kaki che lấy hình thể của hắn.
Từ khi hắn bước vào cổng bệnh viện, người đàn ông liền cắm tay vào túi quần, cúi đầu, đi vào bên trong một cách có mục đích.
Có lẽ do chiều cao và hình thể của người đàn ông quá cao và gầy, cộng thêm lối ăn mặc và vẻ ngoài không phù hợp, khiến những người đi đường không thể không kiềm chế được tò mò mà nhìn anh ta vài lần.
Đúng vào lúc này, một ông lão mặt mũi xám xịt, quần áo đều dính đầy bụi bặm bùn đất, bởi vì sốt ruột, trong nháy mắt rẽ phải đụng trúng người đàn ông, cả người đều bị lực tác động bắn ngồi trên mặt đất.
Ngay cả áo khoác của người đàn ông, cũng bởi vì lực tác động cực lớn mà liên tục lui về phía sau vài bước.
Ông lão tuy rằng tuổi tác đã lớn, nhưng cũng không phải loại người xấu tính sẽ lừa dối người khác. Lão đương nhiên biết hết thảy trách nhiệm này là do lão chạy quá nhanh quá vội.
“Thành, thành thật xin lỗi, ” Rõ ràng ngã đến đau cả thắt lưng, ông lão vẫn vội vàng đứng lên xin lỗi trước, không ngừng lặp đi lặp lại câu xin lỗi, nói chuyện cũng mang theo thở dốc.
Người đàn ông mặc áo khoác lạnh lùng phủi phủi chỗ bị va phải, từ trên cao liếc nhìn đối phương một cái, không nói gì, cuối cùng hắn thu hồi tầm mắt, một lần nữa cắm tay vào túi quần, sau đó không chút chớp mắt lướt qua đối phương, đáy mắt không có nửa điểm xúc cảm.
Ông lão ngốc trệ tại chỗ, hơn nửa ngày vẫn nhìn chằm chằm bóng lưng rời đi của người đàn ông, qua một lúc lâu lão mới hậu tri hậu giác* sờ sờ lên trái tim đang đập điên cuồng của mình, hít một hơi khí lạnh.
*“Hậu tri hậu giác” là quá trình từ nhận thức đến hiểu rõ xảy ra khá chậm.
Ánh mắt của người đàn ông đó thật đáng sợ…. Giống như muốn ăn thịt người tới nơi rồi….
Ông lão một lần nữa nhặt đồ bị rơi trên mặt đất, đang định xoay người, thì đúng vào lúc này, ông lão giống như nhận ra gì đó, mạnh mẽ đứng yên tại chỗ.
Chờ đã, … Hình như lão vừa nhìn thấy một con dao giấu trong túi của đối phương….
Ông lão ý thức được điều gì đó không ổn, toàn thân run lẩy bẩy, cả khuôn mặt trong chốc phút cũng trở nên trắng bệch, giống như bị người khác ném xuống sông, trực tiếp rơi xuống dòng nước lạnh, khắp người như có một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng.
Là… là một sự trùng hợp thôi. . . .
***
Nắng ban mai bất chợt lọt qua khung cửa sổ, rọi vào phòng bệnh và phủ lên chiếc ga giường trắng tinh khôi.
Nhân viên bảo vệ nằm nghiêng trên giường, một chân bó bột cứng, đôi tay và đôi chân lộ ra những vết thương, những vết bầm khác nhau.
Hắn khẽ ngậm hạt dưa vào trong miệng, vẻ mặt vô tư, nhàn nhã lướt điện thoại, thỉnh thoảng bấm like, để lại bình luận hay thậm chí nhắn tin riêng cho những cô gái xinh đẹp trên ứng dụng video ngắn. Đôi lúc, khuôn mặt của hắn thoáng hiện lên nét dâm dục và bỉ ổi.
Sắc mặt so với trước còn bóng bẩy rạng rỡ hơn nhiều, không còn vẻ tái nhợt, mệt mỏi như những ngày trước.
Nhớ lại tên côn đồ đã đánh lén mình, hắn liền thấy căm phẫn đến nghiến răng.
Hắn đã làm giấy giám định thương tích, chỉ cần đợi cảnh sát bắt được tên kẻ đó, hắn nhất định sẽ kiện tên đó một vụ thật lớn. Nếu không làm cho tên đó phá sản, hắn thề sẽ không bỏ qua!!!
Nghĩ đến đây, nhân viên bảo vệ không nhịn không được cười trộm.
Hắn đã đăng bài trên mạng xã hội, mọi người đều động viên và cho rằng hắn nên chuẩn bị tiền để mua ô tô mới, bởi với mức độ thương tật như vậy, hắn chắc chắn sẽ được bồi thường một khoản rất lớn.
Bảo vệ vừa lướt điện thoại di động, miệng vừa ngâm nga bài hát, tâm tình có thể nói là rất tốt.
Ngay cả lần này nằm viện, hắn ở đều là phòng đơn, bố trí thật sự là đỉnh cao tốt.
Cửa phòng bệnh phát ra một tiếng “cạch”, bảo vệ say mê lướt điện thoại, không thèm ngẩng đầu nhìn lên, hắn cứ tưởng là y tá tiến vào đổi thuốc cho hắn.
Bóng dáng người đàn ông kéo dài ra, bóng đổ dần theo từng bước chân đi chậm của hắn, chiếu rọi lên người bảo vệ.
Bảo vệ vẫn cất tiếng hát hừ hừ, đem vỏ dưa trong miệng nhổ ra chỗ, ngón tay không ngừng khoa tay múa chân trên màn hình, hoàn toàn không hay biết nguy hiểm đang âm thầm đến gần.
Đôi mắt người đàn ông lạnh lùng đầy nguy hiểm, gọng kính phản chiếu ánh xanh mờ nhạt, hắn bất động thanh sắc rút con dao trong túi ra.
Hơn nửa ngày không nghe thấy đối phương có động tĩnh, dù là bảo an nhìn mỹ nữ nhìn thấy nhập thần cũng chậm rãi hồi tưởng lại, trong miệng ngậm hạt dưa, nghiêng đầu ngẩng đầu lên.
Hơn nửa ngày không nghe thấy động tĩnh gì từ phía đối phương, thậm chí ngay cả tên bảo vệ đang say sưa ngắm các cô gái trên màn hình cũng dần tỉnh ra. Trong miệng ngậm hạt dưa, hắn nghiêng đầu và ngước mắt lên.
Ánh dao lấp lánh chiếu vào đáy mắt bảo vệ, hốc mắt hắn đỏ lên, trợn to mắt, điện thoại di động rơi trên mặt đất, cả người đều theo bản năng lui về phía sau, sau đó hắn từ trên giường lăn xuống, nhưng chân hắn đang bị bó bột, căn bản không thể động đậy, vừa mới ngã xuống đất liền đụng phải vết thương còn chưa khỏi hẳn, hắn đau đến mức nhe răng trợn mắt.
Người đàn ông giống như một khán giả đang xem diễn xiếc, ngay cả đôi mắt của hắn ta nhìn về phía bảo vệ cũng mang theo sự lạnh lùng và chế giễu.
* Hắn ta – sẽ chỉ người đàn ông đem dao nha, còn hắn sẽ chỉ tên bảo vệ.
“Tôi xin lỗi tôi xin lỗi mà!!” Bảo vệ cuống lên, điên cuồng nằm trên mặt đất dập đầu, gấp đến độ nước mắt sắp chảy ra, “Tôi biết sai tôi biết sai rồi! ! Cậu buông tha cho tôi đi!”
Người đàn ông cười lạnh một tiếng, ngón tay trái bất động thanh sắc xẹt qua mũi đao sắc bén, lộ ra vẻ mặt điên cuồng, sau đó bắt đầu đến gần.
Bảo vệ căng thẳng, luống cuống tay chân nằm sấp trên mặt đất, cố gắng lui về phía sau.
Đột nhiên, ánh mắt của hắn giống như chú ý tới cái gì đó, trái tim co rút, liên tục nhảy lên sờ chuông ở đầu giường.
Hiển nhiên tốc độ của người đàn ông so với hắn nhanh hơn nhiều, con dao mạnh mẽ đâm vào mu bàn tay hắn.
Màu đỏ tươi bất ngờ nhuộm đỏ tấm ga trải giường trắng tinh.
– A a a a a————– a.
***