Mỹ Nhân Ốm Yếu Bị Đám Cố Chấp Cuồng Theo Dõi

Chương 33: Đám hàng xóm kì quái (33)



Tống Ngôn Trần từ trong mộng bừng tỉnh, trừng mắt nhìn chằm chằm trần nhà, trong miệng còn đang thở hổn hển không khống chế được, tiếng tim đập thình thịch không ngừng vang lên bên tai cậu, liên tiếp va vào lồng ngực mỏng manh của cậu.

Ngay lúc đó, từ hành lang bệnh viện bên ngoài, Tống Ngôn Trần nghe thấy những âm thanh hỗn loạn – tiếng còi báo động inh ỏi lúc cao lúc thấp, tiếng xôn xao náo nhiệt của những bước chân vội vã và tiếng la hét hoảng loạn của mọi người.

Rõ ràng có người đang gọi, có người đang chạy.

Tống Ngôn Trần chống đỡ nửa người trên của mình, gian nan ngồi dậy, dưới thân còn có một trận đau đớn.

Chỉ một động tác ngồi dậy nhỏ bé cũng khiến cậu phải nhíu mày, hít một hơi dài để chịu đựng.

Có chuyện gì ở bên ngoài vậy?

Sao lại ồn ào như vậy?

Mí mắt màu nâu nhạt của Tống Ngôn Trần khẽ rung nhẹ, đuôi mắt hiện ra chút ửng đỏ.

 Cậu nghiến chặt răng, cố gượng bước xuống giường nhưng suýt té ngã vì đau quá, cũng may là kịp thời tựa vào thành giường để tránh xảy ra trường hợp nguy hiểm nào.

Tống Ngôn Trần khập khiễng vịn tường, chậm rãi di chuyển về phía cửa.

Cánh cửa vừa mở, cậu liền đối mặt với đám đông bác sĩ, y tá đang lùa bệnh nhân vào phòng.

Nữ bác sĩ phụ trách Tống Ngôn Trần liền lập tức chú ý đến cậu đang đứng ở cửa, vội vã tiến lên, giọng nói gấp gáp, cao vút: “Đừng ra ngoài! Nhanh khóa cửa lại đi!”

Tống Ngôn Trần đỡ cửa, mười ngón tay tẩy trắng bệch vô thức run rẩy, dưới da truyền đến tiếng tim đập mạnh.

“… Có chuyện gì vậy?”

Tống Ngôn Trần khó nhọc cử động đôi môi khô nứt. Miệng cậu sớm đã khô như sa mạc.

Nữ bác sĩ không có nhiều thời gian để giải thích, vội vàng đỡ cậu vào phòng, giọng nói dồn dập, cuống quít nói, “Bệnh viện đã xảy ra án mạng, tuy đã báo cảnh sát, nhưng hung thủ còn chưa bắt được, trước mắt hung thủ đang ở tòa nhà này, còn đang di chuyển khắp nơi, việc cấp bách bây giờ là đóng cửa lại, thành thành thật thật ở trong phòng bệnh, không nên gây thêm phiền toái cho bác sĩ chúng ta. ”

Tống Ngôn Trần choáng váng, đầu óc quay cuồng. Yếu ớt và mềm nhũn, cậu để mặc bác sĩ đỡ mình lên giường. Các tĩnh mạch trên thái dương co giật liên hồi, đập mạnh…

Trong đầu cậu không ngừng hồi tưởng lại lời thầy bói gặp mấy ngày trước với mình.

“Tuổi vận lâm thân, không chết mình chết người…”

Tim Tống Ngôn Trần đập thình thịch, cổ họng nghẹn lại. Đôi mắt cậu cay xè, bên trên nổi một tầng hơi nước.

Không lẽ… Không lẽ…

Nữ bác sĩ tưởng cậu bị sợ đến choáng váng , cũng không hỏi nhiều, trước khi ra ngoài cô không quên dặn đi dặn lại là tuyệt đối không được ra ngoài.

Toàn thân Tống Ngôn Trần run rẩy, nóng rát và đau đớn, giống như người bị mắc bệnh sốt cao. Cơ thể cậu không kiểm soát được, bắt đầu run lên bất thường.

***

Dưới ánh mặt trời ấm áp, khuôn mặt đẫm máu của người đàn ông càng trở nên quỷ dị, điên rồ. Hắn cầm con dao sắc nhọn đẫm máu, từng bước đi về phía trước.

Rít.

Thật ồn ào.

Nhìn đám đông hoảng loạn vì sợ hãi trước sự xuất hiện của mình, tên đàn ông lạnh lùng cười khẩy một tiếng, rồi thong thả xoay cổ một cách lãnh đạm.

Bỗng nhiên, ánh mắt vốn chứa đầy vẻ cười cợt của gã đàn ông chậm rãi chuyển thành vẻ điên cuồng và bệnh hoạn, hắn ta liên tục quét mắt khắp xung quanh.

Bảo bối yêu quý của anh…

Anh biết em đang ở đây…

Hãy đến và cùng anh xuống địa ngục nào.

Hì hì…..

Người đàn ông giơ dao lên, đầu lưỡi liếm qua mặt dao, cơ thể không khống chế được rung lên, cả người hắn tràn ngập kích động và phấn khích, giống như đang chuẩn bị thực hiện một nghi lễ cổ xưa và ma quái.

***

Ngay khi Tống Ngôn Trần đang suy nghĩ đến mất tập trung, bỗng nhiên từ ngoài cửa vọng lại một tiếng thét đầy hoảng sợ.

Ngay sau đó, cậu nghe thấy tiếng bước chân chạy qua trước cửa phòng mình.

Thậm chí còn có tiếng hét lên, “Vào phòng đi! Mau trốn đi!”

Tống Ngôn Trần giật mình, dường như đoán ra điều gì đó, vội vàng bò tới cửa để khóa lại.

***

“Cứu, cứu….”

Nữ bác sĩ vừa mới đưa các bệnh nhân đi sơ tán xong thì lập tức bị tên cầm dao tóm lấy. Cả người bác sĩ đều bị đối phương túm bế lên, gắt gao siết chặt cổ, như thể chỉ trong chốc lát nữa thôi cô sẽ ngạt thở tới chết, thậm chí một câu nói hoàn chỉnh cũng không thể nói.

“Vị bác sĩ này,” Khóe miệng của người đàn ông khẽ nhếch lên một nụ cười thô bạo mà lại điên cuồng, tuy nét mặt đã điên đến thế, nhưng trong giọng điệu của hắn lại hệt ẩn chửa một lời cầu xin khiêm tốn, “Tôi có thể hỏi cái này một chút hay không.”

“Cậu thanh niên tên Tống Ngôn Trần ở khoa của cô đang nằm ở phòng nào ạ?”

Tiếng kêu cứu của nữ bác sĩ gần như khàn khàn, cô thậm chí còn không thể phát ra bất cứ âm thanh nào. Cả gương mặt đều đỏ bừng lên, cô liên tục đập tay vào người đối phương nhưng hoàn toàn không có tác dụng gì.

***

Tống Ngôn Trần trốn ở trong phòng, trái tim đập liên hồi, hai tai cậu dán chặt vào cửa, căng thẳng lắng nghe động tĩnh bên ngoài.

Đến khi nghe thấy tiếng kêu thảm thiết phát ra từ cổ họng bác sĩ, đồng tử Tống Ngôn Trần run lên mạnh mẽ, quay người nhìn chằm chằm vào cánh cửa đang đóng chặt, mắt căng ra vì sợ hãi.

Tên sát nhân đó…

Đang ở ngay bên ngoài cửa phòng cậu…

Trong nháy mắt nghe được tên mình, ánh mắt Tống Ngôn Trần đột nhiên biến đổi, theo bản năng run rẩy, cả người lạnh như băng mà cứng ngắc, ngón tay xoắn thành một đoàn.

Hai tay cậu nắm lấy cửa tường, như thể có một cây kim sắt đâm vào trái tim của mình.

Không, không thể!

Nếu cậu không ra ngoài, cô ấy sẽ chết!

Nghĩ đến đây, Tống Ngôn Trần cố nén đau đớn dưới thân, mạnh mẽ đứng lên, một tay mở cửa ra.

Đỏ mắt ngầu, rống lên thành tiếng.

“Tôi ở đây!”

Nghe thấy tiếng động, nét mặt gã đàn ông căng thẳng, đanh lại thành những đường nét sắc bén. Trong ánh đèn lờ mờ chiếu xuống, đôi mắt hắn ta lóe lên tia một tia nguy hiểm, càng khiến khuôn mặt hắn trở nên mơ hồ đáng sợ.

Hắn hất nữ bác sĩ ra, thản nhiên ném người đó xuống mặt đất, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm thiếu niên bất ngờ xuất hiện, khóe miệng trong nháy mắt kéo ra một nụ cười có chút điên dại.

“Cuối cùng….”

“Cũng tìm được em….”.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.