Tuyết rơi đầu mùa.
Trời đất trắng xóa, những bông tuyết nhỏ nhắn, nhẹ nhàng mà chậm rãi rơi xuống, người đi đường ai ai cũng khoác trên mình một bộ áo cộm, lạnh đến nổi hai má trắng bệch, cả người đều run lập cập.
“Ôi, ông đừng đi mà, ông còn chưa kể xong hết chuyện mà.” Mấy thằng nhóc ngồi vây quanh quầy hàng của một thầy bói, vẻ mặt hưng phấn nghe đối phương kể chuyện xưa, mắt thấy đối phương muốn đi, đám nhóc đồng loạt xông lên, ngăn cho lão không được đi.
“Đừng cướp đừng cướp, ta không đi ta không đi.” Mắt thấy đám nhóc chuẩn bị tiến lên muốn cướp đồ, thầy bói cũng nóng lòng bảo, “Chuyện xưa đều kể xong rồi, các cháu còn muốn nghe cái gì nữa. ”
Đứa nhỏ lớn tuổi nhất trong đám hỏi, “Tại sao ác quỷ không trực tiếp giết người, mà phải vòng vo quanh co ạ?”
“Đúng vậy đúng vậy, nếu trên thế giới này thật sự có quỷ, tại sao tụi cháu chưa từng thấy qua?” Một thằng nhóc khác cũng tùy âm phụ họa.
Thầy bói đầu tiên là gõ đầu đứa hỏi trước, sau đó chậm rãi nói, “Vô duyên không gặp gỡ, vô oán không gặp nhau. Ngay cả ma quỷ cũng phải tuân theo luật âm, những việc thiện hay ác mà chúng ta làm, đều được đánh dấu trong bánh răng của số mệnh.”
“Người có lòng dạ không trong sạch dễ bị ác quỷ dụ dỗ, còn những người có đức hạnh cao quý sẽ nhận được sự che chở của luật pháp, và chỉ có những người trong sáng, lương thiện nhất mới có thể cảm hóa được ác quỷ.” Nói tới đây, thầy bói dừng một chút, biểu tình giống như lâm vào trong hồi ức nào đó, lão ngay lập tức đắc ý, “Ta chính là người có công đức cao, giết được cả ác quỷ. ”
Thầy bói vừa nói ra, mấy đứa nhỏ bên cạnh lập tức nhao nhao, ánh mắt lấp lánh, trong miệng phát ra thanh âm “Quao… quao…”.
“Ma quỷ chỉ có thể hại được những kẻ độc ác xấu xa, còn nếu như chúng ta tích đức hành thiện, lương tâm trong sạch, quỷ khó lòng mà hại được chúng ta…”
“Thắng nhóc đầu đất kia, còn không mau về ăn cơm!!”
Còn không đợi thầy bói đắc ý xong, phía sau lão đã có một trần sư tử hà đông kéo tới, mấy đứa nhóc liền vui vẻ tản ra.
Thầy bói nhìn bóng dáng chạy xa của đám nhóc, thở dài thật sâu, một lần nữa ngồi lại trên băng ghế nhỏ của mình, hít hít nước mũi, rồi thở một hơi nóng.
Thời tiết như này, kinh doanh càng khó khăn hơn.
***
“Ssst” Tống Ngôn Trần hít một hơi khí lạnh, ngẩng đầu nhìn bông tuyết không ngừng rơi trên bầu trời.
“Lạnh thật đấy.”
Tống Ngôn Trần nhịn không được thấp giọng lẩm bẩm một câu, ngón tay lạnh đến xanh trắng.
Đúng lúc này, Tống Ngôn Trần nghiêng đầu, ánh mắt không cẩn thận nhìn về phía thầy bói đang ngồi trên băng ghế nhỏ bày sạp.
Chỉ liếc mắt một cái, đã làm đồng tử cậu khẽ run rẩy, dụi dụi mắt, xác nhận mình không nhận sai, sau đó có chút kinh hỉ đi lên, “Là ông sao, thầy bói. ”
Thầy bói nghe được giọng nói, theo bản năng ngẩng đầu, chống lại đôi mắt phát sáng của Tống Ngôn Trần, đồng tử lão chấn động, sợ tới mức cả người đều ngã xuống ghế.
“Là, là cậu….”
Hiển nhiên, thầy bói cũng nhận ra đối phương.
Tống Ngôn Trần vừa muốn tiến lên đỡ, đã bị thầy bói lập tức quát: “Đừng lại đây! Đừng đến gần ta!”
Động tác của Tống Ngôn Trần lập tức dừng lại, luống cuống đứng tại chỗ, trơ mắt nhìn đối phương.
Thầy bói đầu tiên là nuốt một ngụm nước miếng, luống cuống tay chân nắm lấy băng ghế ngồi một lần nữa, cổ họng căng chặt.
Lão từ trên xuống dưới đánh giá toàn thân Tống Ngôn Trần một chút, nhất là nhìn chằm chằm vào khí sắc trên mặt cậu, nhiều xác nhận mấy lần, lông mày lão co rút, đáy mắt thoáng hiện lên một tia khó có thể tin, khuôn mặt trắng bệch mới chậm rãi bắt đầu ôn lại,
“Cậu…”
Lời thầy bói tựa như bị kẹt ở cổ họng, nửa ngày cũng không nói ra được.
“Sao ạ?” Tống Ngôn Trần không rõ nguyên nhân, chủ động lên tiếng hỏi.
Biểu tình của thầy bói cực kỳ ngưng trọng, ngón tay phải tựa như gõ mật mã Moss, điên cuồng nảy lên.
Đột nhiên, đồng tử lão chấn động, gắt gao nhìn chằm chằm Tống Ngôn Trần vô hại trước mắt, không dám tin tưởng nói, “Có phải cậu gặp được quý nhân?”
Tống Ngôn Trần chớp chớp mắt, có chút nghe không hiểu lời đối phương nói.
“Sao em lại đến đây?” Còn không đợi thầy bói tiếp tục bức hỏi, một đôi tay không hề phòng bị đặt lên vai Tống Ngôn Trần, khiến Tống Ngôn Trần hoảng sợ, người cậu cũng thiếu chút nữa ngửa về phía trước, ngay cả thầy bói toán cũng sợ tới mức nửa người trên trốn về phía sau.
Cũng may người đàn ông phía sau Tống Ngôn Trần nhanh tay lẹ mắt, một tay giữ chặt eo cậu, kéo cậu vào trong ngực.
Tống Ngôn Trần trong nháy mắt liền nhận ra giọng nói của đối phương.
—— là sắc quỷ.
Trái tim Tống Ngôn Trần lập tức rơi xuống lồng ngực, ngay cả làn da bị dọa trắng cũng chậm rãi ấm áp lại, đuôi mắt cậu đỏ lên một chút, ánh mắt Tống Ngôn Trần sáng lên, nhưng vẫn có chút rụt rè đấm vào vai đối phương một cái, “Vừa rồi anh dọa chết em đấy. ”
Người đàn ông cúi đầu nhìn bảo bối trong lòng mình, hai bên sống mũi in bóng lên gò má, tay gã giống như một con mãng xà ướt lạnh, chậm rãi quấn chặt vòng eo của thiếu niên.
Gã đem khoai lang nướng vừa mới mua xong đưa vào trong tay đối phương, “Không phải nói em đừng đi lung tung sao? Sao lại ở chỗ này rồi. ”
Tống Ngôn Trần lập tức nhu thuận lui vào trong ngực đối phương, trong mắt tràn đầy tình yêu và ỷ lại, cậu ôm khoai lang nướng trong tay, hâm nóng đôi tay lạnh cóng, nhưng vẫn mím môi, nhịn không được lẩm bẩm bảo, “Dù sao anh cũng sẽ tìm được em thôi, em không trốn mất được đâu. ”