Khóe miệng người đàn ông nhếch lên nụ cười yếu ớt, xoa xoa đầu cậu, trong mắt mang theo tình cảm cùng cưng chiều sâu đậm không cách nào che giấu, “Nghịch ngợm. ”
Người đàn ông vừa đến, Tống Ngôn Trần liền không có nhã hứng nói chuyện với thầy bói, ngược lại ôm chầm lấy thắt lưng của người đàn ông, ủy khuất nói, “Em lạnh quá nè.”
Người đàn ông bất đắc dĩ rời khỏi vòng eo của Tống Ngôn Trần, đem áo khoác khoác lên người đối phương.
Áo khoác trong nháy mắt bao phủ toàn thân Tống Ngôn Trần, chỉ hơi lộ ra một cái đầu, tựa như cô dâu của một quốc gia thần bí nào đó đang chờ gả đi, dùng vải thật dài bao lấy đầu, chỉ lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo.
Nam nhân cao một mét chín mặc cái áo khoác này rất là vừa vặn, nhưng để khoác lên người Tống Ngôn Trần ( 1m75) rất giống với đứa trẻ đòi mặc đồ người lớn, trông rất buồn cười.
“Đi thôi,” Người đàn ông rất tự nhiên ôm lấy bả vai cậu, nhẹ nhàng xoa xoa đầu cậu, sau đó liền ôm cậu trở về.
Tống Ngôn Trần vẻ mặt nhu thuận lui vào trong ngực đối phương, cảm thụ được hơi nóng phía sau, đáy mắt lộ ra một nụ cười thỏa mãn.
Đi ra ngoài thật xa, Tống Ngôn Trần mới đột nhiên giật mình phát hiện người mà cậu vừa mới gặp, bước chân của cậu nhất thời ngừng lại, vội vàng chỉ vào phía sau, “Hồi nãy em vừa thấy…”
Còn không đợi Tống Ngôn Trần nói xong, người đàn ông liền cúi đầu hôn lên lỗ tai cậu, “Vừa rồi không phải là ầm ĩ đòi về nhà sao? Sao em không đi nữa? Hửm?”
Nụ hôn của người đàn ông vừa dứt, Tống Ngôn Trần liền co rúm lại bả vai, cả khuôn mặt đều đỏ lên, xấu hổ đến mức mí mắt cậu nhanh chóng nhảy dựng lên, ánh mắt không ngừng nhìn bốn phía, sợ bị người qua đường nhìn thấy hình ảnh khiến ngượng ngùng vừa rồi, nhất thời lại khiến cậu quên mất lời vốn muốn nói.
Cậu đỏ mặt, đem cái đầu nhỏ nhắn của mình rụt càng sâu hơn, chỉ lộ ra một ánh mắt ở bên ngoài, cả khuôn mặt đều đỏ bừng, cái gì cũng không nói.
Người đàn ông cười khẽ một tiếng, ôm cậu tiếp tục đi về phía trước.
Chỉ là vừa đi không xa, ánh mắt gã âm trầm trầm lặng nghiêng đầu nhìn về phía sau, thẳng tắp va vào quán nhỏ vô danh kia.
Nhưng rất nhanh, cậu liền thu hồi ánh mắt lại, tiếp tục ôm Tống Ngôn Trần đi về phía trước.
Thầy bói nhìn bóng lưng hai người dần dần đi xa, răng bắt đầu không khống chế được thắt nút.
Đậu xanh, đậu phộng.*
*Gốc là 我擦我擦.mà mình không rõ nghĩa lắm nên sẽ để theo Qt.
Không còn gì thắc mắc nữa…
Thầy bói một lau mồ hôi lạnh vừa mới bị dọa trên trán, trái tim đều không ngừng tăng nhanh.
Khó trách tuổi vận mệnh đại hung lại đột nhiên nghịch chuyển thành đại cát.
Thì ra là ác quỷ hiến dâng âm thọ của mình.
Vừa nghĩ đến tư thế thân mật không chút che dấu của hai người, thầy bói liền nhịn không được lắc đầu thở dài.
Bất quá nói đi cũng phải nói lại, đây cũng không hẳn là chuyện xấu gì.
Người trong sáng, lương thiện thì có thể cảm hóa được lệ quỷ……
***
Vừa mới vào cửa, Tống Ngôn Trần liền bị người đàn ông lật sang một bên, đối diện với gã, một tay cậu ôm lên.
Tống Ngôn Trần cũng không sợ hãi, cậu đầu tiên là ngạc nhiên hô một tiếng, sau đó chủ động ngăn cản bả vai của người đàn ông lại.
Vừa thấy đối phương không thành thật, cậu gấp đến độ sắp khóc, vành tai phiếm hồng, thân thể cũng theo bản năng run rẩy, một vừa bên thở dốc, một bên vừa cự tuyệt, “Đừng nhúc nhích, đừng nhúc nhích. ”
“Ừm hửm?” Người đàn ông cúi người xuống, hôn lên mi tâm Tống Ngôn Trần,”…. Em trốn cái gì?”
Tống Ngôn Trần đem bàn tay đầy tro khoai lang của mình đưa lên mặt đối phương, tức giận nói, “Tay em tôi còn chưa rửa đâu. ”
Người đàn ông nở nụ cười, một chút cũng không ghét bỏ hôn lên lòng bàn tay của đối phương, ôm chặt người trong lòng lại, “Vậy anh ôm em đi rửa tay. ”
Tống Ngôn Trần kiêu ngạo hừ một tiếng, tựa như tiểu vương tử trong tòa thành, mười ngón tay không dính nước dương xuân, ngay cả đi đứng cũng cần người ôm, cả người cậu đều mềm nhũn nằm tựa vào vai người đàn ông, sau đó thở phào một hơi.
Tống Ngôn Trần rửa tay xong lại không thành thật, bắt đầu nháo lên, “Em đói bụng em đói bụng, anh mau đi nấu cơm đi. ”
Tiểu vương tử lắc mình biến thành tiểu hoàng đế độc tài.
Người đàn ông nhéo mặt cậu một cái, làm sao có thể đồng ý nhanh như vậy, gã nhướng mày nói, “Hôn anh một cái đi, anh liền làm cho em. ”
Tống Ngôn Trần vừa nghe, lập tức ôm gáy người đàn ông, hôn chụt một phát, toàn bộ quá trình có thể nói rất là qua loa.
Người đàn ông nào có thể hài lòng với nụ hôn chuồn chuồn lướt nước này được, gã lập tức cúi đầu, một tay giữ chặt đối phương, tay kia giữ chặt ót của bảo bối nhà mình, trực tiếp ở trên miệng cậu hạ xuống một nụ hôn nóng bỏng mà ẩm ướt.
Tống Ngôn Trần môi đỏ bừng, cắn lên tựa như đang ăn thạch, gã tùy tiện đảo qua, đối phương tựa như mèo con bị sờ đuôi, run muốn chết.
Người đàn ông hôn say đắm, thậm chí bắt đầu cắn lên thịt mềm trên khuôn mặt của cậu.
Hàng mi dài của Tống Ngôn Trần điên cuồng chớp chớp, biểu tình mang theo vài phần luống cuống, mặt cũng dâng một mảng hồng hồng không thể xua đi, tú sắc khả xan*, tựa như một quả đào mật.
*”秀色可餐” là một thành ngữ trong tiếng Trung, bản dịch đen tiếng Việt có thể hiểu là “Xuất sắc mà ngon lành”. Thành ngữ này được sử dụng để miêu tả một cái gì đó hoặc ai đó đẹp mắt, hấp dẫn và thu hút người khác. “秀色” có nghĩa là “tuyệt đẹp, mê hoặc” và “可餐” có nghĩa là “có thể thưởng thức như một bữa ăn”.
Nụ hôn này, có thể nói là cực kỳ dài dằng dặc, dài đến nỗi Tống Ngôn Trần thiếu chút nữa nín hơi.
Người đàn ông lưu luyến buông đối phương ra, rón rén thả người trở lại sô pha, ôn tồn cọ cọ tóc cậu.
“Nói đi, muốn ăn cái gì?”
Ánh mắt Tống Ngôn Trần nhất thời tỏa sáng, không chút do dự nói, “Mùa đông đương nhiên là muốn ăn lẩu rồi. ”
Người đàn ông lại hôn đuôi mắt cậu, vừa bất đắc dĩ lại cưng chiều bảo, “Được, anh làm cho em. ”
Tác giả có một cái gì đó để nói:
Bóng đen: công chúa và hoàng tử đã sống một cuộc sống hạnh phúc.
Tống Ngôn Trần: Hạnh phúc?
Thế giới tiếp theo: Câu chuyện về cậu thiếu niên đáng thương bị ép buộc minh hôn trong giấc mơ, sau đó còn bị người đó quấy rối.