Sau Khi Chủ Mẫu Hầu Phủ Tỉnh Mộng

Chương 1: Chương 1



Ta từng nằm mộng, mộng thấy phu quân sau khi xuất chinh trở về, trong tay ôm một đứa nhỏ, giao cho ta nuôi dưỡng.

 

Vốn thành thân đã nhiều năm, chẳng có con nối dõi, ta bèn xem hài tử ấy như cốt nhục của mình, tận tâm chăm sóc, hết lòng yêu thương.

 

Thế nhưng đến khi đứa trẻ ấy công thành danh toại, hắn lại ban cho ta một chén thuốc độc, đoạn tuyệt sinh mệnh.

 

Hắn nói:

 

“Nếu ngươi không chết, thì mẫu thân của ta vĩnh viễn chỉ là một ngoại thất lưu lạc bên ngoài.”

 

Ta giật mình tỉnh giấc, may thay chỉ là một giấc mộng.

 

Nào ngờ phu quân vừa hồi kinh thật sự ôm về một đứa trẻ, thản nhiên giao đứa trẻ cho ta toàn lực nuôi nấng.

 

Được thôi.

 

Hài tử này, ta sẽ nuôi dưỡng.

 

Nó không thích đọc sách? Vậy thì thôi, nam nhi không có tài cũng là một loại đức.

 

Nó chỉ thích ăn thịt cá? Vậy thì cứ ăn, trở thành một kẻ mập mạp cũng chẳng sao.

 

Ngược lại ta muốn xem thử, nếu không nghiêm khắc giáo dưỡng như trong mộng, liệu nó có thể trở thành trọng thần tay nắm quyền lớn trong triều nữa hay không?

 

Chương 1:

 

Phu quân ta – Lục Chính Đình – xuất chinh bảy năm, cuối cùng cũng trở về.

 

Bảy năm không gặp, hắn vẫn tuấn tú như xưa, khiến lòng ta không khỏi rung động.

 

Nhưng hắn không hề chạy ngay đến bên ta, mà lại từ trong xe ngựa bế ra một đứa bé.

 

Hắn nói:

 

“Uyển Uyển, đứa trẻ này vừa sinh ra thì mẹ đã mất.

 

Phụ thân nó là người đã vì ta mà đỡ một nhát kiếm trên chiến trường, trước khi c.h.ế.t còn nhờ ta chăm sóc cho đứa con duy nhất này.”

 

“Uyển Uyển, chúng ta hãy coi đứa bé này như con ruột mà nuôi nấng. Ta đã đặt tên cho nó là Lục An Kiệt.”

 

Nếu như không phải vì một tháng trước ta đã mơ thấy cơn ác mộng kia, ta nhất định sẽ tin từng lời hắn nói.

 

Trong mộng, ta nuôi Lục An Kiệt như con ruột, dốc hết tâm huyết bồi dưỡng hắn thành trọng thần trong triều.

 

Thế mà sau khi hắn thành danh, lại nhốt ta vào một hầm tối ẩm thấp.

 

Hắn sai người chặt đứt gân tay gân chân của ta, ngày ngày đánh đập, cho ăn cơm thiu, hành hạ ta đến nỗi người chẳng ra người, ma chẳng ra ma.

 

Cuối cùng còn bắt ta uống một chén thuốc độc.

 

Hắn lạnh lùng nói:

 

“Nếu ngươi không chết, mẫu thân ta vĩnh viễn chỉ là một ngoại thất không thể thấy ánh mặt trời.”

 

“Chỉ khi ngươi c.h.ế.t đi, bà ấy mới có thể đường đường chính chính trở thành một Cáo Mệnh phu nhân tôn quý vô song.”

 

Lúc ấy, Lục Chính Đình và Tần Kiều Kiều cùng xuất hiện trước mặt ta—mười ngón tay họ siết chặt lấy nhau, mà trên người nàng ta lại khoác nghiêm trang triều phục Cáo Mệnh rực rỡ.

 

Ta giận đến nghẹn lời, ánh mắt đau đớn nhìn hắn, chất vấn:

 

“Lục Chính Đình, vì sao ngươi phản bội ta?”

 

Hắn thản nhiên đáp:

“Khương Uyển, ta chưa từng yêu nàng, thì sao gọi là phản bội? Người ta yêu, từ đầu đến cuối, chỉ có Kiều Kiều.”

 

“Nếu không phải năm xưa Hầu phủ sa sút, nếu ngươi không phải là cháu gái yêu quý nhất của Trường Công chúa, ta đâu cần dàn dựng một màn ‘anh hùng cứu mỹ nhân’ để ngươi nhất quyết phải gả cho ta?”

 

Tần Kiều Kiều đá mạnh vào người ta, mắng:

 

“Khương Uyển, là ngươi khiến mẫu tử ta xa cách bao năm, ngươi đáng c.h.ế.t từ lâu rồi!”

 

Ta quá mức phẫn nộ, phun ra một ngụm m.á.u đen, cố dùng chút sức tàn hét lên:

 

“Ta – Khương Uyển – nguyền rủa các ngươi, cả nhà không được c.h.ế.t tử tế!”

 

Lúc mở mắt ra lần nữa, ta mới biết đó chỉ là một giấc mộng.

 

Nhưng ta không ngờ rằng – những chuyện trong mộng lại lần lượt trở thành sự thật.

 

Lục Chính Đình quả nhiên mang về một đứa trẻ, nói y như trong mộng, không sai một chữ.

 

Nhìn gương mặt non nớt của Lục An Kiệt trước mắt, ta lại nhớ đến gương mặt độc ác của hắn trong mộng, trong lòng dâng lên hận ý ngút trời.

 

Một mình ta c.h.ế.t chưa đủ, mà cả nhà ta cũng bị hắn hại chết.

 

Lúc ta bị hắn giam cầm, phụ thân và ca ca ta bị vu oan thông đồng bán nước, cả nhà bị xử trảm không chừa một ai.

 

Vậy mà trước đó, để Lục An Kiệt có được địa vị, chính nhà mẹ đẻ ta đã bỏ tiền bỏ sức, trải sẵn con đường cho hắn tiến thân nơi quan trường.

 

Hắn lại dùng cách đó để báo đáp chúng ta. Ta hận đến thấu xương.

 

Được, nếu Lục Chính Đình đã quyết để ta nuôi con ruột của hắn, vậy thì ta sẽ nuôi.

 

Nhưng lần này, ta sẽ không giống như trong mộng – yêu thương hắn như con ruột, hết lòng hết dạ.

 

Ta muốn xem thử, không có sự hy sinh của ta, không có sự giúp đỡ của nhà họ Khương, hắn còn có thể trở thành trọng thần tay nắm quyền lực khuynh đảo triều đình nữa hay không?

 

Ta muốn cả nhà bọn họ – kẻ yêu, người hận, cùng nhau xuống địa ngục.

 

“Uyển Uyển, sao nàng cứ mãi nhìn An Kiệt như vậy? Chẳng lẽ nàng không thích đứa trẻ này sao?”

 

Lục Chính Đình sợ ta không bằng lòng, bèn dịu giọng khuyên nhủ:

 

“Nhưng phụ thân đứa nhỏ vì ta mà bỏ mạng, nếu không nuôi dưỡng nó nên người, lòng ta chẳng thể yên ổn. Uyển Uyển, nàng vốn luôn hiền lương độ lượng…”

 

Ta mỉm cười, nhẹ đáp:

 

“Phu quân hiểu lầm rồi. Thiếp rất thích đứa nhỏ này. Huống chi nó lại là con của ân nhân phu quân, chúng ta lại càng phải hết lòng nuôi dạy. Tuyệt đối không thể để phụ thân nó c.h.ế.t không nhắm mắt.”

 

Chữ “chết” ta cố tình nhấn rất mạnh, khiến sắc mặt Lục Chính Đình lộ rõ vẻ lúng túng.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.