Sau Khi Chủ Mẫu Hầu Phủ Tỉnh Mộng

Chương 2: Chương 2



Ta liền chuyển đề tài:

 

“Phu quân mau theo thiếp đi gặp mẫu thân. Mấy năm nay mẫu thân ngày ngày mong ngóng, nước mắt chẳng lúc nào ngưng.”

 

Sau bao năm biệt ly, mẫu tử họ ôm nhau khóc đến ruột gan đứt đoạn.

 

Ngay lúc ấy, tiểu nha hoàn bên cạnh ta – Tiểu Đào tiến vào, khẽ thưa:

 

“Bẩm lão phu nhân, Đại thiếu gia đến thỉnh an.”

 

“Đại thiếu gia nào?”

 

Lục Chính Đình thoáng ngẩn người, mặt mày hoang mang.

 

Lão phu nhân còn chưa kịp đáp lời, thì Lục An Hành đã bước vào.

 

“Hài nhi bái kiến tổ mẫu, tổ mẫu cát tường.”

 

“Kính thỉnh phụ thân an khang, đa tạ phụ thân mấy năm nay đã lao tâm khổ tứ ngoài sa trường.”

 

Không hổ là nhi tử do chính tay ta dạy dỗ.

 

Chỉ trong ít ngày ngắn ngủi, đã học được quy củ lễ nghi đâu ra đó, chẳng để ai bắt bẻ nửa lời.

 

Nửa tháng trước, hắn chỉ là một tiểu ăn mày.

 

Ta cùng mẹ chồng lên núi cầu phúc, bị ác cẩu xông tới.

 

Chính hắn là người đã liều mình dụ con ch.ó đó chạy đi, mới khiến ta và mẹ chồng bình an vô sự.

 

Khi ta định ban cho hắn ít bạc để tạ ơn, bỗng nhớ tới hình ảnh cuối cùng trong giấc mộng kia:

 

Sau khi ta bị hạ độc mà chết, Lục An Kiệt đem xác ta ném vào bãi tha ma.

 

Chính tiểu ăn mày này là người đã nhặt xác ta về, chôn cất đàng hoàng, chỉ vì ta từng cho hắn bạc, giúp hắn sống sót qua mùa đông.

 

Nếu số mệnh đã định ta không con, vậy cớ gì không chọn lấy một đứa trẻ hiểu lòng người, biết nhớ ân mà nuôi nấng? Còn hơn dốc ruột dốc gan vì một kẻ chỉ biết lấy oán báo ân.

 

Ta biết mẹ chồng tất sẽ không thuận theo, nên cố ý tung lời đồn khắp nơi.

 

Nói rằng mẹ chồng ta vì cảm kích tiểu ăn mày cứu mạng, nên muốn nhận hắn làm dưỡng tử, ghi danh vào gia tộc dưới danh nghĩa của ta.

 

Lời đồn lan xa, người người đều khen mẹ chồng ta có ân tất báo, từ bi như Bồ Tát.

 

Ngay cả Thái hậu cũng kinh động, đặc biệt truyền bà tiến cung ban thưởng.

 

Mẹ chồng ta đã được người người ngợi ca, nếu lúc này chối bỏ thì chẳng khác nào trở thành kẻ thất tín vong ân, khiến toàn bộ Hầu phủ mất mặt.

 

Mẹ chồng ta gánh không nổi hậu quả ấy.

 

Và cứ thế, Lục An Hành đường đường chính chính trở thành nhi tử của ta.

 

Hắn hiểu chuyện, vâng lời hơn Lục An Kiệt trong mộng nhiều lắm.

 

“Khương Uyển, tên nghiệt chủng này rốt cuộc từ đâu chui ra? Chẳng lẽ là nhân lúc ta vắng nhà, nàng lén lút với kẻ khác…”

 

Ta biết hắn định buông lời sỉ nhục, nên ra tay trước, tát thẳng vào mặt hắn một cái.

 

Trong lúc hắn còn ngẩn người, ta lập tức rơi nước mắt, nghẹn ngào nói:

“Phu quân định nói ta tư thông với người khác sinh ra đứa con này sao?”

 

“Trong mắt chàng, Khương Uyển ta là hạng nữ tử không giữ khuôn phép, không biết liêm sỉ ư?”

 

“Chàng và ta thành thân được một ngày thì chàng đã ra chiến trường, đi liền bảy năm trời. Bảy năm ấy, ta giữ tròn đạo làm vợ, một lòng quản lý Hầu phủ, hầu hạ mẹ chồng, chưa từng than vãn nửa lời.”

 

“Vậy mà chàng trở về lại dùng lời nhục mạ ta thế này, ta còn mặt mũi nào sống trên đời nữa?”

 

“Mẫu thân, xin đừng cản con, con muốn nhảy sông chứng minh bản thân mình trong sạch!”

 

“Uyển Uyển, con chớ làm điều dại dột!”

 

Mẹ chồng ta vội nắm chặt lấy ta, mặt trắng bệch.

 

Bà ta sợ hãi thật rồi.

 

Nếu hôm nay ta thực sự nhảy sông, danh tiếng của Lục Chính Đình và cả Hầu phủ đều tiêu tan, quan trọng hơn là – cháu ruột của bà sẽ không thể danh chính ngôn thuận làm trưởng tử nữa.

 

Mẹ chồng vội vàng lên tiếng:

 

“Chính Đình, con hiểu lầm Uyển Uyển rồi. Việc nhận An Hành làm con nuôi, ghi tên vào tộc phả là do ta quyết định.”

 

“Nhưng mẫu thân, An Kiệt mới là…”

 

Lục Chính Đình liếc ta một cái, không dám nói tiếp.

 

Ta hiểu rồi.

 

Hắn và mẹ chồng đã sớm tính toán kỹ lưỡng:

 

Ghi tên Lục An Kiệt vào danh nghĩa con ta, biến hắn thành con trưởng đích xuất của Hầu phủ.

 

Còn ta chỉ là công cụ nuôi dưỡng và hy sinh không điều kiện mà thôi.

 

Cả nhà hắn thật sự đã dắt mũi ta xoay như chong chóng.

 

Sau khi mẹ chồng giải thích nguồn gốc của Lục An Hành, Lục Chính Đình cau mày, sắc mặt khó coi nhưng cũng đành chấp nhận sự đã rồi.

 

Giờ trong mắt họ, Lục An Hành chính là cái gai lớn nhất.

 

Vốn dĩ vị trí đích trưởng tử của Hầu phủ thuộc về An Kiệt, nay lại bị một kẻ “không liên quan” chiếm mất, làm sao họ nuốt nổi cục tức này.

 

“Uyển Uyển, là ta sai rồi.”

 

Lục Chính Đình cúi đầu nhận lỗi.

 

“Mấy năm nay nàng vất vả, sau này ta nhất định sẽ bù đắp cho nàng.”

 

Ta lau nước mắt làm bộ dịu giọng:

 

“Phu quân rửa sạch oan khuất cho thiếp, vậy là thiếp không còn gì để oán than nữa.”

 

Mẹ chồng thấy ta và hắn làm lành, lập tức chen lời:

 

“Uyển Uyển à, mẫu thân thấy hay là… cho An Kiệt về ở cùng viện với An Hành, cả hai đứa đều do con nuôi dạy.”

 

“Nuôi một đứa là nuôi, nuôi hai đứa lại thêm phần phúc đức.”

 

“Sau này con nhất định sẽ có mệnh hưởng phúc giống ta.”

 

Hưởng phúc?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.