Tiểu Đào còn nói:
Mẹ chồng ta nghe được lời bàn tán ngoài kia, tức đến mức ngất đi.
Lục Chính Đình thì nổi trận lôi đình, cầm gậy đánh cho Lục An Kiệt sắp c.h.ế.t mới thôi, thân thể đầy thương tích, suýt nữa mất mạng.
Ta cười lạnh – chỉ là diễn trò thôi.
Họ tưởng ta sẽ tin à?
Nhưng… người ngoài không biết thì sẽ tin.
Thế là đủ rồi.
Ta còn cố ý để lộ tin tức này cho Tần Kiều Kiều, chắc chắn nàng ta sẽ lo cho con trai, rồi lập tức chạy tới Hầu phủ tìm Lục Chính Đình.
Tần Kiều Kiều à…
Ta thực sự rất muốn gặp ngươi đấy.
Chuyện ta bị con nuôi làm tức đến ngất xỉu, bên nhà mẹ đẻ ta vừa nghe được liền vô cùng phẫn nộ.
Tổ mẫu ta – Trưởng Công chúa – đích thân dẫn theo không ít người đến Hầu phủ thăm ta.
Mẹ chồng ta biết tin, hoảng hốt vội vàng chạy đến viện ta nghênh đón.
“Tham kiến Trưởng Công chúa điện hạ, Trưởng Công chúa cát tường.”
Tổ mẫu lạnh lùng liếc bà ta, giọng sắc như dao:
“Cháu gái ta bị một thằng con hoang bắt nạt đến mức ngất xỉu, mà ngươi bảo ta ‘cát tường’? Ta phải cát tường thế nào đây?”
Mẹ chồng luống cuống giải thích:
“Trưởng Công chúa bớt giận… An Kiệt chỉ là một đứa trẻ, nó còn nhỏ, lỡ lời bốc đồng, chẳng hiểu chuyện…”
“Lỡ lời? Không hiểu chuyện?”
Tổ mẫu hừ lạnh một tiếng:
“Cũng là do Uyển nhi nuôi dạy, sao An Hành lại hiểu chuyện, biết lễ nghĩa, chưa từng nói nửa lời hỗn xược với nghĩa mẫu?”
“Theo ta thấy, loại sói con vô ơn như Lục An Kiệt không cần phải nuôi nữa.”
“Đưa vào Từ An Đường đi – mỗi tháng phát cho ít bạc đủ sống, đừng để nó c.h.ế.t đói là được!”
Mẹ chồng vừa nghe vậy liền sợ đến muốn khóc, vì đó là cháu ruột bà ta.
Tổ mẫu lại tiếp:
“Ta đến Hầu phủ lâu như vậy rồi, thế mà không thấy Lục Chính Đình đâu cả. Hắn nghĩ thắng được một trận đánh thì có thể khinh thường một Trưởng Công chúa như ta sao?”
Lời nói của tổ mẫu không cần cao giọng nhưng vẫn mang áp lực cực lớn, khiến mẹ chồng luống cuống tay chân, chẳng biết làm sao.
Bà ta lo tổ mẫu sẽ nổi giận với Lục Chính Đình, mà bây giờ Hầu phủ vừa mới có chút chỗ đứng trong triều, nếu lại đắc tội với Trưởng Công chúa, bị ghẻ lạnh lần nữa, thì bà c.h.ế.t cũng không thể nhắm mắt, làm sao còn mặt mũi đối diện với tổ tiên nhà họ Lục.
“Trưởng Công chúa… con trai thần phụ tuyệt đối không có chút bất kính nào với người, chỉ là… hiện giờ… hiện giờ nó…”
Mẹ chồng cố tìm cách đỡ lời cho Lục Chính Đình, nhưng ấp úng mãi vẫn không biết nói hắn đang ở đâu làm gì.
Ta liền mỉm cười, nhẹ giọng nói:
“Xin tổ mẫu đừng giận. Tiểu Đào nói với con, phu quân hiện đang ở trong bếp… nấu cháo cho con.”
“Mọi người đều nói quân tử nên tránh xa nhà bếp, nhưng phu quân con sẵn lòng xuống bếp vì con, tổ mẫu à, người đừng mắng chàng nữa nhé.”
Mẹ chồng lập tức bắt lấy câu chuyện, cười tươi như hoa:
“Đúng vậy, đúng vậy, Chính Đình đang nấu cháo.”
“Nó một lòng một dạ với Uyển Uyển, thần phụ cũng luôn xem Uyển Uyển như con gái ruột.”
“Chuyện của An Kiệt thì đã bị xử lý nghiêm khắc rồi, thần phụ đảm bảo từ nay về sau, trong Hầu phủ tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện con nuôi vô lễ với nghĩa mẫu nữa!”
Nhưng tổ mẫu vẫn không tin:
“Lục Chính Đình thật sự nấu cháo cho Uyển Uyển? Vậy thì ta phải đích thân đi xem thử, xem hắn có thật lòng hay không.”
“Vậy con đi với tổ mẫu.”
Ta mỉm cười đáp.
“Con cũng muốn tận mắt nhìn thấy phu quân xuống bếp là dáng vẻ thế nào. Mẫu thân cũng cùng đi luôn nhé.”
Ta đã sắp đặt xong một vở kịch tuyệt diệu.
Nếu mẹ chồng không có mặt, vở diễn này sao có thể trọn vẹn?
Trên đường đến nhà bếp, chúng ta đi ngang qua phòng chất củi.
Bên trong truyền ra hai giọng nói đang đối thoại:
“Chính Đình ca, xin chàng hãy để thiếp gặp An Kiệt một chút…Thiếp là mẹ ruột của nó, chàng đánh nó đến mức thương tích đầy mình, chàng có biết tim thiếp đau đến thế nào không?”
Chỉ một câu “Thiếp là mẹ ruột của nó” đã khiến tất cả những người đứng ngoài phòng củi đều sững sờ.
Bí mật lớn nhất của Hầu phủ… cứ thế bị phơi bày giữa thanh thiên bạch nhật.
Mẹ chồng ta mặt mày tái mét, lập tức định xông vào ngăn cản hai người kia nói tiếp.
Nhưng tổ mẫu ta chỉ lạnh lùng liếc một cái – hai vị ma ma đứng hầu bên cạnh lập tức hiểu ý, tiến lên bịt chặt miệng mẹ chồng, không để bà ta lên tiếng.
Trong phòng củi, hai người bên trong vẫn không hề hay biết có người đang lắng nghe họ nói bên ngoài.
“Kiều Kiều, nàng đừng hoảng.”
“An Kiệt là con ruột của chúng ta, sao ta có thể thật sự đánh c.h.ế.t nó được?”
“Chẳng qua chỉ là dàn cảnh đánh nhẹ vài roi để Khương Uyển tin rằng nó thực sự hối lỗi, chịu sửa đổi.”
“Có như vậy nàng ta mới tiếp tục bỏ tâm huyết nuôi nấng con trai chúng ta.”
“Vậy… con mình thật sự không sao chứ?”
“Thật mà. Kiều Kiều, nàng là người ta yêu thương nhất đời này, sao ta có thể lừa nàng được?”
Ta đứng bên ngoài, cố ý diễn vai người vợ bị tổn thương sâu sắc – mặt trắng bệch, nước mắt lăn dài không dứt.
Tổ mẫu ta nổi giận đùng đùng, ra lệnh phá cửa phòng củi.