Sau Khi Chủ Mẫu Hầu Phủ Tỉnh Mộng

Chương 7: Chương 7



Cửa vừa bật mở, mọi người liền chứng kiến cảnh Lục Chính Đình và một người phụ nữ đang ôm chặt lấy nhau.

 

Cả hai lập tức cứng đờ, mặt cắt không còn giọt m.á.u khi thấy có nhiều người đang nhìn chằm chằm vào mình.

 

Ta che mặt, khóc nức nở như thể tim gan đều tan nát:

 

“Phu quân… chàng… các người…”

 

“Không, không phải đâu Uyển Uyển! Hãy nghe ta giải thích! Kiều Kiều nàng ấy…”

 

Tổ mẫu ta nổi giận lôi đình, không nói nhiều, tát thẳng vào mặt mỗi người một cái.

 

“Đồ gian phu dâm phụ! Giỏi cho nhà họ Lục các ngươi!”

 

“Nuôi nhân tình bên ngoài chưa đủ, còn bắt cháu gái ta phải thay các ngươi nuôi con riêng của tiện phụ, các ngươi còn coi hoàng tộc ra gì nữa không?”

 

Nói xong, tổ mẫu lại tát mạnh thêm một cái vào mặt Lục Chính Đình.

 

Rồi quay sang tát thêm một cái giòn tan lên má Tần Kiều Kiều.

 

Lúc này, Lục An Kiệt đột ngột xuất hiện.

 

Nó không phải vô tình tới, mà là ta cố ý sai người nhắn với nó rằng mẹ ruột của nó đã tới.

 

Vừa bị ăn đòn xong, tâm trí nó lúc này chỉ nghĩ đến Tần Kiều Kiều.

 

Nó vừa thấy Tần Kiều Kiều là lập tức xông đến, lại cố tình đ.â.m sầm vào người tổ mẫu ta.

 

May mà ta nhanh tay đỡ lấy tổ mẫu, nếu không thì bà đã bị xô ngã.

 

Tổ mẫu ta đến đây là để chống lưng cho ta, chứ không phải để chịu nhục.

 

Ta lập tức nắm chặt Lục An Kiệt, tát cho nó hai cái thật mạnh.

 

“Quả nhiên là con của tiện phụ, một chút quy củ cũng không biết giữ!”

 

Trên mặt Lục An Kiệt lập tức hằn lên hai dấu tay đỏ bừng, đau đến mức nó òa lên khóc nức nở, nhào vào lòng Tần Kiều Kiều:

 

“Mẫu thân, người mau đưa con đi đi… người đàn bà xấu xa kia ngày nào cũng hành hạ con… con sợ lắm…”

 

Hai mẹ con ôm nhau khóc ròng.

 

Tần Kiều Kiều cũng gào lên:

 

“Chính Đình ca, chàng thật sự mặc kệ cho Khương Uyển hành hạ con trai của chúng ta như vậy sao?”

 

Lục Chính Đình quay sang chỉ tay vào ta, giận dữ nói:

 

“Uyển Uyển, An Kiệt vẫn chỉ là một đứa trẻ! Trước kia nàng luôn hiền lành rộng lượng, sao giờ lại trở nên tàn nhẫn như vậy?”

 

Ta lạnh mặt:

 

“Nó cố tình lao vào tổ mẫu ta, suýt chút nữa khiến người ngã nhào.”

 

“Ngươi bảo ta phải rộng lượng kiểu gì?”

 

“Ta…”

 

Ta nhìn thẳng vào hắn, giọng căm phẫn:

 

“Lục Chính Đình, ngươi còn nhớ lúc xưa khi ngươi xin cưới ta đã nói những gì không?”

 

“Ngươi nói đời này chỉ yêu mình ta, tuyệt đối không phụ ta – thề rằng nếu phản bội thì trời tru đất diệt.”

 

“Ta và ngươi thành thân đã mười năm. Lục An Kiệt năm nay mười tuổi – vậy điều đó có nghĩa là gì?”

 

“Rõ ràng là trước khi cưới ta, ngươi đã lén lút tư thông với người phụ nữ này! Lục Chính Đình, ta muốn hòa ly.

 

“Tổ mẫu, con muốn về nhà.”

 

Tổ mẫu ta ôm lấy ta, đau lòng nói:

 

“Được, Uyển Uyển ngoan, tổ mẫu sẽ đưa con về nhà.”

 

“Không, Uyển Uyển, đừng đi!”

 

Lục Chính Đình vội kéo tay ta giữ lại, vẻ mặt hoảng hốt:

 

“Người ta yêu chỉ có mình nàng!”

 

“Tần Kiều Kiều chỉ là một sai lầm… Nếu nàng không thích mẹ con họ, ta có thể đưa họ đi, ta xin nàng, đừng bỏ ta…”

 

Hắn chẳng phải thật lòng không nỡ rời xa ta, hắn chỉ không cam tâm khi chưa tận dụng hết giá trị của ta mà thôi.

 

Hắn sợ ta đi rồi, thì mọi lợi ích, hậu thuẫn đều tan thành mây khói.

 

Nhìn hắn vẫn còn mặt dày nắm tay ta, ta thấy buồn nôn đến tột cùng.

 

Ta mạnh tay hất hắn ra, rồi tát cho hắn thêm hai cái nảy lửa.

 

“Lục Chính Đình, ngươi khiến ta ghê tởm đến tận xương tủy!”

 

Nói xong, ta xoay người, theo tổ mẫu rời đi.

 

Lục Chính Đình còn định đuổi theo, nhưng bị Tần Kiều Kiều kéo chặt lại từ phía sau.

 

Ta nghe thấy tiếng nàng ta gào lên giận dữ:

 

“Lục Chính Đình, ngươi vừa nói cái gì? Ngươi muốn đuổi mẹ con ta đi?”

 

“Ta theo ngươi bao nhiêu năm không danh không phận, giờ ngươi dám bỏ rơi mẹ con ta sao? Nếu ngươi dám, ta sẽ nói cho Khương Uyển biết, năm đó cái màn ‘anh hùng cứu mỹ nhân’ của ngươi chỉ là một màn diễn do ngươi sắp đặt mà thôi!”

 

Lục Chính Đình vội vã bịt miệng nàng ta, sợ nàng ta nói ra sự thật năm xưa – rằng toàn bộ việc xin cưới ta là do hắn cố ý dàn dựng.

 

Hắn biết, nếu ta biết chuyện đó, thì đừng mong ta quay đầu lại nữa.

 

Trở về nhà mẹ đẻ, nhìn từng gương mặt thân quen, từng ánh mắt ấm áp, ta không kìm được nữa.

 

Nghĩ đến trong giấc mộng, cả nhà đều bị hại chết, ta liền ôm chầm lấy họ mà khóc nức nở.

 

Mọi người trong nhà ai cũng tưởng ta bị Hầu phủ bắt nạt thê thảm, nay uất ức quá mới bật khóc như vậy.

 

Khi tổ mẫu kể lại những gì đã tận mắt chứng kiến trong Hầu phủ, cả nhà ta phẫn nộ tột cùng, không ai phản đối chuyện ta hòa ly nữa.

 

Phụ thân và ca ca ta thề rằng nhất định sẽ không tha cho Lục Chính Đình.

 

Hầu phủ vốn dĩ đã bị bàn dân thiên hạ chỉ trích sau chuyện Lục An Kiệt bất kính với ta.

 

Giờ lại thêm phụ thân và ca ca ta cố ý gây khó dễ trên triều, khiến Lục Chính Đình liên tiếp mắc lỗi trong công việc, khiến Thánh thượng cũng bắt đầu nổi giận.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.