Sau Khi Chủ Mẫu Hầu Phủ Tỉnh Mộng

Chương 8: Chương 8



Ở nhà, mẹ chồng ta ngày nào cũng sống trong sợ hãi, miệng thì mắng Tần Kiều Kiều là sao chổi, chuyên rước họa về nhà, nhưng lòng thì vẫn thương Lục An Kiệt như cũ.

 

Còn Lục Chính Đình, từ khi sự nghiệp bị ảnh hưởng, thì tình cảm dành cho Tần Kiều Kiều cũng nhạt dần từng chút.

 

Tần Kiều Kiều ngày nào cũng ôm con khóc ròng.

 

Nàng ta từng nghĩ, chỉ cần ta rời khỏi, nàng sẽ trở thành nữ chủ nhân danh chính ngôn thuận của Hầu phủ.

 

Không ngờ, Lục Chính Đình căn bản không hề có ý định hòa ly.

 

Vì tiền đồ, ngày nào hắn cũng đến nhà xin được gặp ta, hắn muốn cầu xin ta quay về Hầu phủ.

 

Hắn thật sự chịu hạ mình – mỗi chiều tan triều đều quỳ trước cửa nhà ta, bất kể nắng mưa, ngày nào cũng đến.

 

Người qua đường đông như mắc cửi, không ít người bị bộ dáng si tình của hắn làm cảm động.

 

Họ nói:

 

“Lục Hầu gia đã biết sai rồi, Khương tiểu thư cũng đừng cố chấp quá…”

 

“Đúng vậy đấy, đàn ông như thế giờ hiếm lắm, chịu nhận sai, chịu quỳ gối xin lỗi, còn đòi gì nữa?”

 

“Khương tiểu thư nên rộng lượng một chút…”

 

Hắn thì xây dựng được hình tượng “tình thâm nghĩa trọng”.

 

Còn ta lại bị đẩy lên giàn hỏa đạo đức.

 

Thủ đoạn thật cao tay.

 

Nhưng ta cố tình không tha thứ.

 

Không gặp. Không mềm lòng.

 

Lục Chính Đình thấy ta mãi không động lòng, liền nghĩ ra chiêu mới – dắt theo cả Lục An Hành đến quỳ cùng.

 

Hắn biết, ta thương An Hành, nhất định sẽ cho đứa trẻ ấy vào nhà.

 

Đúng vậy, ta đã cho An Hành vào.

 

“Con nói đi, phụ thân hứa hẹn gì để con thuyết phục ta quay về?”

 

“Phụ thân nói… nếu con có thể khiến mẫu thân quay lại Hầu phủ, ông ấy sẽ phong con làm Thế tử.”

 

Ta cười lạnh trong bụng – vẽ bánh trên giấy à?

 

Giả như Lục Chính Đình thật sự để An Hành làm Thế tử, vậy nó có thể giữ được vị trí đó bao lâu?

 

Một khi hắn muốn An Hành chết, hắn có trăm ngàn cách khiến An Hành “bạo bệnh mà qua đời”.

 

Ta hỏi:

 

“Con có muốn mẫu thân quay về không?”

 

Ta cứ nghĩ nó sẽ nói “muốn”, nhưng nó lắc đầu.

 

“Con chỉ mong mẫu thân được vui vẻ. Nếu ở nhà mẹ đẻ, người cảm thấy hạnh phúc hơn, vậy cần gì phải quay về Hầu phủ?”

 

Ta lặng người.

 

Ta nói tiếp:

 

“Nhưng nếu ta không quay về, con có lẽ sẽ mất đi thân phận Nhị thiếu gia của Hầu phủ, có thể lại trở về làm kẻ ăn mày, con nỡ sao?”

 

Nó đáp:

 

“Con giờ đã được đọc sách, biết chữ, hiểu nhiều đạo lý. Dù có rời khỏi Hầu phủ, con vẫn có thể tự nuôi sống mình bằng chính đôi tay. Con không còn là tên ăn mày ngốc nghếch năm nào nữa.”

 

Ta xoa đầu nó, mỉm cười đầy vui mừng.

 

Con ta không bị lóa mắt bởi vinh hoa quyền quý, không bị cám dỗ mà đánh mất bản thân – vậy là đủ.

 

“Ta sẽ quay về. Và ta sẽ khiến con ngồi vững vàng trên ngôi vị Thế tử.”

 

Ta giả vờ tha thứ cho Lục Chính Đình, đồng ý theo hắn trở lại Hầu phủ.

 

Hắn mừng rỡ ra mặt, cứ tưởng lòng chân tình của mình đã làm cảm động được ta.

 

Hắn còn ngây thơ nghĩ rằng sau khi ta quay về, nhà mẹ đẻ của ta sẽ tiếp tục ủng hộ hắn, trợ lực cho hắn thăng tiến trên con đường làm quan.

 

Hừ… để hắn vui thêm vài ngày cũng chẳng sao.

 

Nhưng sau khi trở về Hầu phủ, ta không thấy bóng dáng của Tần Kiều Kiều và Lục An Kiệt.

 

Mẹ chồng vội lên tiếng giải thích:

 

“Uyển Uyển à, ta đã cho người đưa mẹ con họ đi rồi, đi rất xa, bọn họ sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt con nữa.”

 

Nhưng người của ta đã âm thầm báo lại:

 

Hai mẹ con kia vẫn còn ở trong kinh thành, chỉ là chuyển đến nơi khác ở thôi.

 

Dù bên ngoài tỏ ra cứng rắn, nhưng ta biết Lục An Kiệt là đứa con ruột duy nhất mà Lục Chính Đình có được lúc này.

 

Mẹ chồng ta tuyệt đối sẽ không để m.á.u mủ nhà họ Lục gặp bất cứ rủi ro nào.

 

“An Kiệt là huyết mạch của Hầu phủ. Nếu để mẹ con họ lưu lạc bên ngoài, thiên hạ sẽ chê cười Hầu phủ chúng ta bạc tình bạc nghĩa.”

 

Nghe ta nói vậy, cả mẹ chồng và Lục Chính Đình đều giật mình sửng sốt, không giấu được vẻ hoang mang.

 

Sau đó dè dặt hỏi ta:

 

“Vậy… Uyển Uyển, con định sắp xếp cho mẹ con họ như thế nào?”

 

Ta cười nhẹ:

 

“Dĩ nhiên là đưa họ trở về Hầu phủ. Nạp Tần thị làm thiếp, để nàng ta hầu hạ phu quân, Mong rằng sang năm có thể sinh thêm một đứa nữa.”

 

“Không! Uyển Uyển! Trong lòng ta chỉ có mình nàng! Ta tuyệt đối không thể nạp thiếp!”

 

Lục Chính Đình vẫn còn cố gắng giữ hình tượng người chồng si tình.

 

“An Kiệt chỉ là một sai lầm nhất thời, ta sẽ chu cấp bạc cho mẹ con họ mỗi năm, nhưng nhất định không thể để họ quay lại phá vỡ hạnh phúc của chúng ta.”

 

Ta dịu dàng đáp, giọng đầy đạo lý:

 

“Phu quân một lòng một dạ với thiếp, thiếp cảm động lắm.”

 

“Nhưng… thiếp là chủ mẫu của Hầu phủ, lẽ ra nên vì tương lai của Hầu phủ mà suy nghĩ.”

 

“Nếu thiếp cứ giữ riêng phu quân cho mình, chẳng phải là ích kỷ, là trái với đạo lý làm vợ sao?”

 

“Hầu phủ hiện tại có hai đứa trẻ, nhưng An Hành dù sao cũng không phải huyết thống của Hầu phủ, sao có thể kế thừa tước vị?”

 

“Con cháu Hầu phủ đang dần ít đi, càng nên sớm sinh thêm, mở rộng dòng dõi, làm rạng rỡ gia môn.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.