Bạn học khác phản bác:
“Nói nhảm, đương nhiên có rồi, anh ấy là vận động viên mà!”
“Cơ bụng là của hồi môn tốt nhất của đàn ông đó!”
“Nông cạn, đổi chủ đề khác đi! Trình Dực có bao nhiêu của hồi môn?”
Tôi thật sự khâm phục, đã 2h sáng rồi!
Quả nhiên, trò chuyện phiếm quên luôn ngủ.
Tôi dậy đi vệ sinh, ra phòng khách uống nước.
Vừa uống vừa trả lời những câu hỏi vô thưởng vô phạt.
Tôi gửi voice trong nhóm:
“Đúng vậy, cơ bụng là của hồi môn tốt nhất.”
Những câu khác, thì một chữ cũng không hé.
Sáng hôm sau.
Khi đang ăn sáng, Trình Dực hiếm hoi mặc áo sơ mi trắng ôm sát.
Ánh nắng chiếu xiên qua cửa kính.
Khiến chiếc áo vốn đã mỏng càng trở nên trong suốt.
Tấm áo mỏng manh dán chặt vào người Trình Dực, mơ hồ phác ra từng đường nét cơ ngực và cơ bụng của anh.
Tôi vừa uống sữa bò, ánh mắt vừa nhìn chằm chằm vào eo anh hồi lâu.
“áo này, có phải hơi nhỏ không?”
Anh nghiến răng, mặt đầy bất lực.
Tôi cố nói chuyện:
“Sao anh mua áo sơ mi chật thế?”
Anh bực bội đáp: “Giặt bị co.”
Nhưng mác còn chưa cắt.
Tôi luôn có cảm giác Trình Dực hôm nay kỳ lạ làm sao, như đang cố nhịn điều gì.
Tối đi học về, ngoài trời đổ tuyết.
Vừa bước vào nhà.
Tôi đã thấy Trình Dực ngồi trên sofa, đọc sách điện tử.
Chiếc áo choàng tắm trắng như tuyết được buộc lỏng lẻo.
Thấy tôi về, anh đặt máy đọc sách xuống, bước lại gần.
“Về muộn thế.”
Xương quai xanh, cơ ngực, cơ bụng, đường cong chữ V…
Tất cả lộ rõ mồn một.
Của hồi môn Trình Dực quá phong phú!
Tôi từ từ quay mặt đi, cố ý nói to:
“Hôm nay giáo viên họp lâu.”
Để che giấu nhịp tim đang đập thình thịch.
Hình như mặt tôi cũng nóng lên rồi.
Người trước kia cài cúc kín cổng, sao giờ lại đột nhiên phóng khoáng thế.
Hơn nữa, nếu tôi nhớ không nhầm, tối nay Trình Dực không có tiết, cũng không có hoạt động.
Theo thói quen, anh thường tắm ngay khi về nhà.
Chẳng lẽ anh tắm lúc 6h rồi mặc nguyên áo choàng đến giờ?
Trình Dực nhìn tôi cười, ánh mắt mang dục vọng rất thẳng thừng.
“Tối nay tôi phải viết báo cáo.”
Nói xong, tôi vội vàng chạy vào phòng.
Tựa người vào cửa, thở gấp để trấn an nhịp tim.
Đầu óc tôi tràn ngập hình ảnh lúc nãy.
Đường vai gáy thon dài, cơ bụng rõ nét, eo thon săn chắc.
Vóc dáng ấy… đúng là cực phẩm, như là xé truyện bước ra vậy.
Vai rộng eo thon, hình như rất tiện để…
Chờ đã, tôi đang nghĩ gì thế này!
Tôi lắc đầu mạnh, cố xua đuổi ý nghĩ dơ bẩn.
Tập trung vào viết báo cáo.
Nhưng Tương Tương không chịu ở yên, nó dùng chân cào cửa đòi ra ngoài gặp bố.
Quả là mẹ nào con nấy.
Tôi lại đeo tai nghe chống ồn, tập trung viết báo cáo.
Dùng tri thức để trang bị cho bản thân.
Rất hiệu quả nha.