Viết 3 tiếng, không chỉ lửa dục tắt ngúm, mà linh hồn cũng gần kiệt quệ.
Viết báo cáo xong, tôi bước ra.
Trình Dực vẫn nằm trên sofa, mặc nguyên áo choàng.
Hình như đã ngủ rồi.
Tôi đến gần xem.
Trình Dực nhắm mắt, lông mi rung rung, mặt đỏ bừng.
Trên trán và tóc mai ướt đẫm mồ hôi.
Tôi đến gần, anh ta không có bất kỳ phản ứng nào.
Chỉ nghe tiếng thở gấp, ngực phập phồng.
Không đúng.
Tôi ngồi xuống, đặt tay lên trán anh.
Nóng quá!
Đang định rút tay về, Trình Dực lại nắm chặt cổ tay tôi.
Anh áp mặt vào lòng bàn tay tôi, như muốn hạ nhiệt.
Lẩm bẩm: “Lạnh.”
Tôi nghĩ thầm, ai bảo tắm xong mở áo choàng.
Nhưng điều hòa để 24 độ, Trình Dực lại là vận động viên cầu băng, sao mà sợ lạnh được.
Tôi kéo cổ áo choàng cho anh.
Anh vẫn kêu lạnh.
Tôi đến gần hơn, hỏi:
“Lạnh chỗ nào?”
Trình Dực mở hé mắt, chỉ xuống đùi.
Tôi lập tức hiểu ra.
Hai… viên lạnh.
Tôi vội chạy về phòng tìm Tương Tương.
Đứa con ngỗ nghịch đang nằm trên tủ đầu giường, thả đuôi vào cốc nước!
Sao một con mèo có thể nghĩ ra tư thế quỷ quái thế này?
Tôi tức giận bế nó lên.
Dùng khăn lau khô đuôi.
Không dám mạnh tay, chỉ nhẹ nhàng thấm.
Sau đó lại dùng máy sấy, sấy khô đuôi của Tương Tương.
Để Tương Tương không phá nữa, tôi nhốt nó vào phòng khác.
Trước khi đóng cửa, còn răn dạy nó.
“Con nhìn xem con hành hạ bố thành ra bộ dạng gì rồi hả?”
Tương Tương không phục, kêu gào meo meo phản đối.
May là nhà cách âm khá tốt.
Xử lý cho Tương Tương xong.
Tôi quay lại kiểm tra Trình Dực.
Người cao lớn ấy co quắp trên sofa, đáng thương vô cùng.
Mồ hôi trán càng lúc càng nhiều, một phần của sofa đã bị thấm loang ra.
Cứ thế này không ổn.
Tôi áp sát tai hỏi:
“Chúng ta đi bệnh viện nhé?”
Trình Dực lắc đầu.
“Không đi.”
Tôi đành lấy khăn lông ấm nóng, lau người cho anh.
Vì phải chạm vào người anh, tôi nhẹ nhàng xin phép.
“Tôi lau người cho anh nhé.”
Trình Dực nín thở, cam chịu.
“Em lau đi.”
Tôi vén áo choàng lên, cẩn thận lau mồ hôi trên người anh.
Anh khó chịu rùng mình.
Khóe mắt đỏ ửng, cắn chặt môi dưới.
Toàn thân đỏ rực, vẻ đẹp tổn thương mong manh.
Đối với hai chúng tôi mà nói, đây đều là sự dằn vặt không hề nhỏ.
Tôi nín thở, cố làm cho nhanh.
Lau xong cả người anh thì trời đã gần sáng.
Không thể ngủ trên sofa được, tôi nói:
“Tôi đỡ anh về phòng, lên giường ngủ.”
“Ừ.”
Tôi đỡ Trình Dực ngồi dậy.
Anh chợt nhớ ra điều gì, rút tay về, vùng vằng muốn tự đi.
“Tôi dọn phòng trước đã.”
Tôi dỗ dành:
“Lúc này rồi, phòng có bừa cũng không sao.”
Trình Dực cứng người không chịu đi.
Tôi chợt hiểu, hình như anh giấu thứ gì đó không muốn tôi thấy.
Sợ tôi biết bí mật.
Tôi thở dài:
“Thôi được rồi, đừng giằng co nữa, ngủ trên sofa đi.”
Tôi mang chăn từ giường mình ra, đắp kín cho anh.
Chợt nhận ra.
Trên chăn dường như còn lưu lại mùi hương từ tôi.
Để phòng bất trắc.
Tôi ngủ trên sofa bên cạnh anh.
Sờ trán anh, đã hạ sốt.
“Anh có khó chịu gì thì gọi tôi. Nếu không chịu nổi, chúng ta đi bệnh viện.”
Trình Dực dụi mặt vào tay tôi, giọng lưu luyến:
“Ừ.”