Sau Khi Nam Thần Trường Có Chung Cảm Giác Với Mèo Nhà Tôi

Chương 13: Chương 13



13

Kết cục xấu nhất chình là Trình Dực hoàn toàn giống với Tương Tương.

Cả đời này không còn cảm nhận được niềm vui của chuyện ấy nữa.

Đừng bao giờ là trường hợp đó mà.

Trình Dực là người tốt như vậy, tôi hy vọng anh có thể cảm nhận được nhiều niềm vui đa dạng của cuộc sống.

Tôi thúc giục Trình Dực thử ngay.

Trình Dực nói chiều còn có tiết.

Đau lòng quá, ngày bị thiến xong còn phải đi học.

“Vậy chúng ta đánh nhanh thắng nhanh đi, anh nhanh lên một chút là xong ý mà!”

Trình Dực méo miệng.

Bây giờ mới 10 giờ, cách tiết học 2h chiều còn 4 tiếng.

Dư sức, thời gian còn nhiều mà.

Tôi nắm tay anh.

“Anh bắt đầu đi, yên tâm, dù kết quả thế nào. Tôi cũng sẽ ở bên anh.”

Trình Dực vào nhà vệ sinh thực hiện.

Tôi bám cửa hỏi:

“Có cảm giác không?”

Trình Dực mở cửa bước ra, lắc đầu.

“Không có.”

Lòng tôi lo lắng, thật sự thành hoạn quan rồi?

Tôi hít sâu, tự nhủ bản thân hãy nghĩ tích cực:

“Có phải do căng thẳng quá không, hay anh thả lỏng đi, thử thêm lần nữa. Hay là, thêm kích thích bên ngoài?”

Tôi dẫn anh ra phòng khách, mở một bộ phim người lớn trên mạng.

Kéo rèm cửa sổ lại.

Chiếu lên màn hình lớn, mở loa ngoài.

Căn phòng tối om, màn hình chiếu là nguồn sáng duy nhất, lấp lóa.

Cảnh phim rất kích thích.

Nhưng mặt Trình Dực vẫn đăm chiêu, không có phản ứng gì.

Không thể nào? Trời ơi, ông đang làm gì vậy?

Trình Dực còn quá trẻ.

Tôi kìm nén hoảng loạn, dịch lại gần an ủi:

“Đừng lo, có lẽ do tôi sờ đuôi Tương Tương quá nhiều. Anh quen tay tôi rồi?”

Yết hầu Trình Dực lăn lộn, hơi thở gấp gáp.

“Có thể lắm.”

Tôi nhẹ nhàng đặt tay lên, ngẩng mặt nhìn anh.

“Có cảm giác không?”

“Ừ.”

Giọng Trình Dực khàn đặc, khó chịu cong lưng, như không chịu nổi, đổ về phía tôi.

Bàn tay lớn đỡ vai tôi, đầu gục vào cổ tôi.

Hơi thở nóng bỏng khiến cổ tôi run lên.

Cả hai đều run không ngừng.

Lòng bàn tay dần cảm nhận được nhiệt độ và hình dáng.

Tốt quá!

Có phản ứng.

Cảm xúc vừa rồi vỡ òa.

Trình Dực không sao.

Tôi và Tương Tương không hại anh.

Sợ hãi ùa về.

Mũi tôi cay cay, mắt đẫm lệ.

Giọt nước mắt rơi từ lông mi xuống cổ áo Trình Dực.

Anh nghiêng đầu, dùng ngón tay lau khô nước mắt trên má tôi.

Giọng trầm khàn:

“Làm em sợ rồi, đừng khóc.”

Giọng tôi run rẩy:

“May là anh có phản ứng, không thì cả đời hỏng rồi.”

Trình Dực giơ tay giữa không trung, sửng sốt nhìn tôi.

Chỗ đó lập tức xẹp xuống.

Tôi chớp mắt, có chút hoang mang.

Rốt cuộc là ổn hay chưa?

Trình Dực chống tay, dịch ra xa tôi.

Tôi càng nghi ngờ.

Sao đột nhiên cách xa tôi.

Chẳng lẽ, Trình Dực trở lại bình thường, cuối cùng cũng nhận ra giữa chúng tôi đã vượt quá giới hạn.

Đầu tôi hiện lên hình ảnh trước đây, Trình Dực nhắc tôi đừng quấy rối anh.

Nếu không phải di anh ta có cùng cảm nhận với Tương Tương, thì có lẽ tôi và anh cũng chẳng có liên quan gì với nhau.

Nghĩ thông suốt, tôi xấu hổ.

Tự dùng mu bàn tay lau nước mắt.

Bỏ lại câu “chúc mừng anh bình phục”.

Rồi vội vàng chạy về phòng.

Tôi rên rỉ nằm lên giường, ôm chăn lăn qua lăn lại.

Tối qua chiếc chăn này còn đắp trên người Trình Dực, thân mật vô cùng.

Nhưng vừa rồi anh lại né tránh tôi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.