Sau Khi Nam Thần Trường Có Chung Cảm Giác Với Mèo Nhà Tôi

Chương 14: Chương 14



Nghĩ đến đây, lòng tôi như nuốt phải khăn ướt, nghẹn ngào khó chịu.

Rồi khó chịu dần biến thành phẫn nộ.

Hôm qua yếu đuối, tôi chạm vào sao không tránh.

Vừa khỏi là giữ khoảng cách.

Đúng là đàn ông đều tàn nhẫn như nhau!

Tôi tức giận nắm chặt tay đấm gối, như mèo cào xé tim gan, chỉ muốn xông ra ngoài túm cổ áo Trình Dực mắng một trận.

Nhưng sao tôi lại tức giận thế? Sao lại thất vọng thế?

Nắm đấm từ từ mở ra.

Có lẽ, là vì toii có sự mong đợi chăng.

 Tôi mong đợi vào Trình Dực?

Tôi lăn một vòng nữa, lần này, thuận theo tiếng lòng, ôm chặt gối vào lòng.

Một sự thật khiến tôi không thể làm ngơ được.

Đáp án đã rõ ràng.

Hình như, tôi thích Trình Dực.

Nhận ra sự thật, tôi hối hận muốn đập đầu vào tường.

Hazii! Sao tôi lại không nhận ra sớm hơn chứ.

Nhận ra từ lúc Tương Tương và Trình Dực cùng chung cảm giác.

Có phải còn có cơ tiếp cận anh không.

Nhưng giờ phải làm sao đây?

Đã không còn lý do nữa.

Lúc này, điện thoại tôi chợt rung lên.

Là Trình Dực sao?

Tôi vội ngồi dậy, mở điện thoại.

Là nhóm bạn cùng phòng.

Tôi thở dài.

Các bạn lại bàn tán.

Nói trong trường đang đồn Trình Dực sắp tỏ tình với ai đó.

Nguyên nhân là mấy hôm trước anh dùng điện thoại đặt hoa trong lớp, bị bạn phía sau chụp lại.

Vì danh tiếng của Trình Dực.

Tấm ảnh đó lên top nhiều nền tảng.

Cả mạng đoán xem cô gái Trình Dực tặng hoa là ai.

Các bạn hào hứng bàn luận:

“Mọi người đoán xem, người chạy bộ sáng cùng anh ấy hôm trước, và người được tặng hoa, có phải một người không?”

Tôi lén xem hết.

Trong lòng có đáp án.

Không phải.

14

Khi tôi bước ra khỏi phòng, Trình Dực đã đi học rồi.

Rèm cửa được kéo ra, ánh sáng tràn vào.

Như thể hơi thở nóng bỏng lúc nãy, chẳng qua chỉ là một trận ảo giác vậy.

Những vệt nước động trên sofa cũng đã bốc hơi hết.

Chiều tôi không có tiết, nhưng tối phải đến phòng thí nghiệm.

Lúc 6h tối tôi ra khỏi nhà, Trình Dực vẫn chưa về.

Ở phòng thí nghiệm, tâm trí tôi bất an không yên, cứ suy nghĩ đến mối quan hệ của tôi và Trình Dực.

Giờ Trình Dực đã không còn cùng chung cảm giác với Tương Tương.

Lại có người con gái anh thích.

Sao tôi có thể tiếp tục ở lại đây?

Trưa nay tôi còn làm chuyện đó với anh.

Dù là để kiểm tra anh có ổn không, nhưng rốt cuộc cũng là sàm sỡ.

Tôi nghĩ đi nghĩ lại, quyết định nhắn tin cho Trình Dực.

“Xin lỗi, trưa nay tôi vượt giới hạn rồi, xin lỗi anh.”

Bên kia lập tức hiện “đang nhập”.

Nhập rất lâu, chỉ trả lời hai chữ.

“Không sao.”

Làm xong thí nghiệm, tôi về khu nhà, trời rơi lất phất tuyết.

Nhập mật khẩu, cửa mở ra.

Trình Dực vội vàng từ phòng anh bước ra, thấy tôi về, mím môi có lỗi.

Như đang giấu thứ gì đó.

Tay chân lóng ngóng như sắp đánh nút.

Ánh mắt chúng tôi chạm nhau, không ai nói gì.

Quay đi, ngượng ngùng.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.