Tôi liếc nhìn phòng khách, vỏ sofa đã thay mới.
Đồ chơi thức ăn cho mèo vốn đã chất đống trong phòng khách nay đã dọn sạch.
Trong lòng khó tránh cảm giác lạnh lẽo.
Chẳng lẽ Trình Dực muốn mượn việc dọn đồ của Tương Tương, ngầm bảo tôi dọn đi?
Cũng phải.
Anh đã có người con gái anh thích, giờ lại hết chung cảm giác với Tương Tương.
Tôi chủ động đề cập chuyện dọn đi:
“Trình Dực, tối nay tôi thu dọn đồ, ngày mai tôi sẽ dọn đi.”
Trình Dực đứng trong bóng tối hành lang, ánh mắt tối sầm, giọng khàn đặc.
“Tại sao?”
Tôi gượng cười:
“Anh và Tương Tương đã hết chung cảm giác với nhau rồi, tôi còn cần ở đây nữa sao?”
Tôi cũng từng có suy nghĩ tự phụ.
Mơ tưởng cô gái Trình Dực thích, liệu có phải là tôi?
Nhưng trong nhà chẳng có gì.
Trình Dực chưa từng mang một bông hồng nào về.
Tôi lấy hết can đảm thử lần cuối.
“Tôi đi thì sẽ mang Tương Tương theo nữa.”
Đáp lại tôi là im lặng.
Một lúc lâu, Trình Dực cũng không nói lời giữ lại.
Tia hy vọng cuối cùng tắt ngúm.
Cảm giác chua xót tràn ngập lồng ngực.
“Tôi đi thu dọn đồ.” Cuối cùng, tôi nói.
Về phòng, mỗi món đồ thu dọn lại gợi lên một ký ức cũ.
Trình Dực chạy về phía tôi trong hoàng hôn, ăn cơm với bố mẹ tôi, làm đồ ăn khuya cho tôi, cùng tôi đưa Tương Tương đi tiêm.
Anh cùng chạy bộ lúc rạng đông, cả hai tựa vào nhau trên sofa tối om.
Những khoảnh khắc đó, sắp kết thúc cùng những ngày sống chung rồi.
Một lúc sau, cửa phòng tôi bị gõ.
Trình Dực đứng ngoài cửa, giọng gấp gáp.
“Tương Tương biến mất rồi.”
Hả?
Lúc nãy tôi về, hình như còn thấy Tương Tương trong phòng khách.
Tôi vội đi tìm, kiểm tra từng phòng.
Nhưng đều không thấy mèo đâu.
Chỉ còn phòng Trình Dực.
Tôi dừng trước cửa phòng anh.
“Mật khẩu khóa, là ngày em chuyển đến.”
Trình Dực đi tới phía sau, vượt qua tôi, nhập mật khẩu.
Như ôm tôi từ phía sau.
Cửa mở.
Vô số bóng bay hình trái tim bay ra.
Cả phòng ngập tràn hoa hồng.
Giữa mùa đông tuyết rơi, nồng nàn đến chói mắt.
Trên tường là vô số ảnh, đều là tôi.
Có mặt chính diện, mặt nghiêng, khóc, cười.
Vết răng trên mu bàn tay, bóng lưng bên hồ…
Mỗi ngày kỷ niệm, mỗi bữa ăn khuya, mỗi bộ phim cùng xem…
Mọi khoảnh khắc bên nhau, đều hiện hữu trên bức tường này.
Tôi như đang ở trong mơ, tim đập thình thịch.
Đờ đẫn, lại có chút hoang mang.
Âm thanh duy nhất xác thực là Tương Tương ngồi giữa hoa hồng hắt xì.
Trình Dực bước tới trước mặt tôi, cúi đầu nói.
“Em có biết hôm nay là ngày gì không?”
Tôi kìm nén nụ cười sắp bật ra.
Anh thích tôi! Cô gái anh thích thật sự là tôi!
Tôi mở miệng, giọng điệu từng câu đều bay bổng.
“Hôm nay là ngày đầu tiên Tương Tương bị thiến.”
Không đúng.
“Hôm nay là ngày thứ 132 Tương Tương chuyển đến đây.”
Trình Dực lắc đầu, giọng dịu dàng.
“Hôm nay là ngày thứ 132 chúng ta sống chung. Cũng là ngày thứ 379 anh thích em.”
Trình Dực nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi, không biết từ đâu, lấy ra sợi râu Tương Tương rụng.
“Em từng nói, ước vào râu mèo rụng sẽ thành hiện thực. Nếu anh ước Lâm Dư Kiều làm bạn gái anh. Em nghĩ có thành hiện thực không?”
Được nuông chiều nên bạo dạn, tôi vòng tay qua cổ anh, nhưng cố ý nói ngược.
“Nếu em nói không thành hiện thực thì sao?”
Trình Dực ôm chặt eo tôi, kéo sát vào người.
“Tương Tương còn nhiều râu lắm.”
Tương Tương nghe thấy tên mình, ngẩng đầu kêu một tiếng vui vẻ.
Hai chúng tôi cùng cười.