4
Người đến thật sự là Trình Dực
Trong công viên, tôi ngồi trên ghế đá, ngẩng đầu nhìn Trình Dực chạy về phía mình.
Chiếc áo phông tay ngắn màu đen đơn giản, kết hợp với quần xám.
Kiểu tóc đuôi sói, băng đô thấm mồ hôi đen.
Anh chạy ngược lại ánh hoàng hôn rực lửa, hướng về phía tôi.
Có một khoảnh khắc, tôi cảm thấy mình như đang ở trong thế giới giả tưởng.
Anh đứng bên cạnh tôi, che khuất cả ánh hoàng hôn.
Giờ thì tôi chắc chắn đây là Trình Dực thật — vận động viên khúc côn cầu cao 1m88.
Ngồi xuống khiến tôi trông quá lùn.
Tôi đứng dậy.
Khoảng cách chiều cao 1m66 vs 1m88.
Tôi giống như cây gậy mà anh có thể cầm để đánh khúc côn cầu vậy.
Tôi lại ngồi xuống.
Tầm mắt vừa tới ngang eo anh.
Chiếc quần xám không hề nói dối.
Ho khan một tiếng, tôi quay mặt đi, cố gắng giữ vẻ lạnh lùng.
“Tôi mang Tương Tương đến rồi, anh kiểm tra kỹ đi.”
“Hả?” Trình Dực ngơ ngác hai giây.
“À.” Anh chợt hiểu, ngồi xuống chiếc ghế đá bên cạnh.
Ngón tay thon dài mở túi mèo.
Tương Tương ngửi thấy mùi người lạ, nhe răng gầm gừ với anh.
Tốt lắm, Tương Tương cũng cảnh giác không kém tôi.
Tôi lấy lại túi mèo.
Tay vô tình chạm vào xương ngón tay của Trình Dực.
Anh rõ ràng cứng người lại.
Tương Tương trở về trong tay tôi, lập tức biến về thành bé mèo ngoan ngoãn.
Kêu meo meo đầy uất ức.
“Tương Tương sợ anh, để tôi thử vậy.”
Trình Dực gật đầu.
Ánh mắt tôi dừng lại ở phần dưới eo anh.
Người anh cao lớn, ngồi trên chiếc ghế đá chật hẹp, chân dài co lại dưới bàn đá, trông rất bó buộc.
“Dạng chân ra.”
Tôi ra lệnh với vẻ mặt vô cảm.
Thực ra trong lòng vui sướng như muốn bay lên trời, mọi người ơi, ai hiểu không.
Như đang thuần phục một con sư tử đực có thể vồ chết tôi bất cứ lúc nào.
Trình Dực liếc nhìn tôi từ trên xuống dưới, tiến lại gần hơn.
Đằng xa có ông cụ đi dạo, có thanh niên dắt chó, trẻ con đùa nghịch với bóng.
Giọng Trình Dực trầm khàn vang bên tai tôi:
“Cởi áo ra.”
“Hả?” Lần này đến lượt tôi ngơ ngác.
Trình Dực hạ giọng:
“Em cởi áo khoác ra, che giúp tôi.”
Tôi chợt hiểu, đây là công viên, đông người.
Không thể để anh làm chuyện đó giữa thanh thiên bạch nhật được.
Tôi cởi áo hoodie đưa cho anh, trên người chỉ còn áo phông trắng.
Dù là giữa mùa hè, nhưng tôi hay mặc thêm áo khoác để che đi phần trên hơi… rung rinh khi đi lại.
Áo khoác vừa cởi, đường cong cơ thể lộ rõ.
Trình Dực cầm áo, vội vàng quay mặt đi.
Anh đặt áo tôi lên bàn đá.
Vạt áo rủ xuống, che khuất tầm nhìn từ bên ngoài.
Chỉ có góc nhìn thẳng đứng của hai chúng tôi mới thấy rõ sự thay đổi.
Trình Dực vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, phong thái của một tay chơi từng trải.
Nhưng đường cơ tay căng cứng, và đôi tai đỏ ửng, tố cáo sự căng thẳng của anh.
Một chàng trai thú vị nha.
Thấy đối phương căng thẳng, tôi ngược lại bớt lo lắng hơn.