Sau Khi Nam Thần Trường Có Chung Cảm Giác Với Mèo Nhà Tôi

Chương 4: Chương 4



5

Mọi thứ đã sẵn sàng, tôi bắt đầu hành động.

Tôi kéo khóa túi mèo, thò tay vào, nắm lấy đuôi Tương Tương, xoa xoa trong lòng bàn tay.

Trời ạ! Thật sự có thay đổi! Sức sống bắt đầu trỗi dậy.

Tôi mím môi quan sát, đầu cúi thấp dần.

Ngón tay Trình Dực nắm chặt vào mép bàn đá, đầu hơi nghiêng, liếc nhìn tôi.

“Gần quá.”

Anh dùng tay kia che lại, giọng khàn đặc.

Nhưng cố gắng giữ giọng điệu bình thản.

“Thử nghiệm xong rồi, là thật.”

Mới chỉ có vậy thôi sao?

Anh càng xấu hổ, tôi càng hứng thú (không phải).

Tôi khéo léo nắm tay anh, kéo ra.

“Anh cũng không muốn người khác biết, nhà vô địch Olympic làm chuyện này trong công viên chứ?”

Tôi dỗ dành:

“Thử thêm chút nữa, được không?”

Lồng ngực Trình Dực rung nhẹ, tiếng thở gấp gáp vang lên, ngón tay bám chặt mép bàn đến mức đốt ngón tay trắng bệch.

Như đang vật lộn dữ dội trong lòng.

Cuối cùng buông tay như buông thả.

“Được.”

Lúc này sự háo sắc trong lòng ta lập tức trỗi dậy…Không phải phòng bị nữa mà là sự háo thắng.

Tôi thực sự tò mò, làm sao chỗ đó có thể to như chai nước được?

Đã đến rồi, nhìn một chút cũng không sao chứ.

Tôi vuốt đuôi Tương Tương từng chút một.

Chiếc quần xám của Trình Dực dần dần phồng lên.

Như kỳ quan sau cơn mưa vậy.

Mắt Trình Dực nhắm lại, đỏ ửng từ xương quai xanh đến chóp tai.

Anh có đôi mắt phượng đẹp, góc trong sắc, đuôi mắt cong lên.

Khoảng cách giữa hai chúng tôi đủ gần để tôi thấy nếp gấp mí mắt anh, từ khóe mắt vút lên.

Đuôi mắt nhuộm màu hồng nhạt, ánh lên dưới ráng chiều, quyến rũ đến mê người.

Ta không tự chủ được, mặt đỏ lên.

Lúc này, Tương Tương được vuốt ve thoải mái, quay đầu liếm đuôi.

Trình Dực rên lên một tiếng, hơi thở đứt quãng.

Chết rồi.

Trên lưỡi mèo, hình như có gai!

Chuyển ngữ: Tia Nắng Sau Mưa. Theo dõi nhà dịch tại fb nhé.

Tôi vội nắm chặt đuôi Tương Tương, không cho nó liếm nữa.

Ngẩng đầu lên, tôi giật mình.

Tay không tự chủ nắm chặt.

“Bố!”

Trình Dực bị tôi nắm đau, người cứng đờ, mắt mở to nhìn tôi.

Biểu cảm như muốn nói: “Em gọi tôi thế này không ổn đâu.”

Tôi dùng tay xoay đầu anh.

Anh quay lại, nhìn thấy bố tôi, thốt lên:

“Bố?”

Bố tôi nhìn rõ mặt Trình Dực, lập tức bỏ cây gậy xuống, cười toe toét.

“Ừ!”

Cách đó không xa, mẹ tôi thấy vậy, cũng vứt viên gạch trên tay đi.

Rõ ràng, Trình Dực không ngờ lại gặp bố mẹ tôi ở đây.

Từ góc nhìn của tôi, chỗ quần anh.

Đã xẹp xuống.

Tôi hơi lo lắng, tiểu Trình Dực đúng là số phận lận đận mà.

Chỉ vài giây ngắn ngủi.

Bị mèo liếm, bị tôi bóp, lại còn bị bố mẹ tôi dọa.

Có thực sự ổn không đó?

Không để lại di chứng gì chứ, từ nay về sau, liệu có… không thể ngẩng đầu dậy nữa không?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.