Sau Khi Nam Thần Trường Có Chung Cảm Giác Với Mèo Nhà Tôi

Chương 6: Chương 6



Tương Tương là chú mèo đầu tiên tôi nuôi.

Tôi tuyệt đối không cho phép ai cướp nó đi!

Đến lúc này, vẻ ngoài lạnh lùng của tôi không thể giữ nổi nữa.

Tôi chất vấn Trình Dực:

“Những năm trước kia của anh… hai tháng trước anh làm gì? Anh đã làm gì cho Tương Tương chưa? Anh biết Tương Tương mở mắt lần đầu khi nào không? Anh biết nó thích loại cát nào? Ăn loại đồ hộp gì không? Anh chẳng biết gì cả, anh chỉ quan tâm đến bản thân!”

Trình Dực trợn mắt sửng sốt, dịu giọng đi, trấn an tôi:

“Em đừng kích động, chúng ta có thể cùng thương lượng.”

Tôi càng nói càng thấy mình như người mẹ vất vả nuôi Tương Tương khôn lớn, giờ phải đối mặt với ông bố vô trách nhiệm tranh giành quyền nuôi con.

“Tôi không kích động được sao? Tương Tương là mạng sống của tôi.”

Trình Dực thở dài.

“Cũng là của tôi.”

Cuộc đàm phán kết thúc trong không vui.

Tôi tức giận ôm Tương Tương về phòng.

8

Nửa đêm, tôi ngủ mơ màng.

Mơ hồ cảm thấy có ai đó sờ lên mặt, bên tai còn vang tiếng rên.

Tôi mở mắt, thấy một bàn tay thon dài chống bên gối.

Nhìn theo tay lên, lại thấy mặt Trình Dực!

Đồ biến thái!

Tôi tỉnh táo ngay.

Anh ta đến phòng tôi lúc nửa đêm làm gì?

Thấy tôi định hét.

Trình Dực nhanh chóng bịt miệng tôi.

“Suỵt!”

Tay kia mò tới đèn đầu giường nhấn công tắc bật đèn ngủ.

Trong phòng, bỗng nhiên sáng lên, tầm mắt cũng trở nên rõ ràng.

Trình Dực đến gần, tóc mai ngược sáng, mắt đen láy, lông mi dày.

Phì!

Đẹp trai mấy đi nữa cũng không che giấu được hành vi biến thái vào phòng lúc nửa đêm của anh ta!

Nhưng chênh lệch sức mạnh quá rõ, anh khống chế làm tôi không nhúc nhích được.

Tôi thè lưỡi liếm lòng bàn tay anh ta.

Anh ta rùng mình, buông lỏng tay.

Tôi tranh thủ cắn mạnh vào mu bàn tay anh ta.

Nhưng anh chẳng phản ứng gì, khả năng chịu đau cực tốt.

Thậm chí còn bình tĩnh giải thích:

“Tôi đến tìm Tương Tương.”

Nửa đêm trộm mèo?

Càng không thể tha thứ!

Tôi giơ chân, chuẩn bị đạp anh.

Giây kế tiếp, Trình Dực nhẹ nhàng nâng đầu tôi, lây đuôi Tương Tương từ dưới gối ra.

Tuổi trẻ thật tốt.

Đuôi Tương Tương bị đè cả đêm, còn trải qua một trận ầm ĩ như thế này, vậy mà nó chẳng thèm tỉnh giấc.

Lăn người một vòng, tiếp tục ngủ say.

Đúng là cao thủ.

Trình Dực không kiên cường như vậy.

Chỗ đó quá nhạy cảm, cảm giác đau bị phóng đại gấp bội.

Nửa đêm đau quá phải bò dậy, nhắn tin cho tôi.

Nghe xong lời giải thích, tôi nửa tin nửa ngờ mở điện thoại.

Đúng là toàn tin nhắn anh gửi lúc rạng sáng.

“Lâm Dư Kiều, ngủ chưa?”

“Không có gì quan trọng.”

“Em có thể xem Tương Tương đang làm gì không?”

“Đuôi Tương Tương có bị kẹt không?”

“Rất quan trọng… tôi sắp không chịu nổi rồi!”

“Lâm Dư Kiều, tôi xin em đấy, trả lời tôi đi.”

“Gọi thoại”

“Gọi video”

Tôi đều không nghe thấy tin báo.

Tin cuối cùng trên điện thoại, Trình Dực gửi mười phút trước.

“Xin lỗi, tôi phải vào phòng em để kiểm tra Tương Tương.”

Biết rõ chân tướng, tôi hơi bối rối.

Vội lấy ống tay áo ngủ lau nước bọt trên tay cho anh.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.