Ánh mắt Trình Dực phức tạp, thở dài một hơi.
Chắc anh ta đang cảm thấy cạn lời, từ lúc gặp tôi đến giờ, anh ta cứ dính phải những chuyện xui xẻo liên miên.
Sợ động tĩnh lớn đánh thức bố mẹ.
Tôi dùng giọng khe khẽ xin lỗi.
“Xin lỗi nhé, tôi và Tương Tương sẽ bù đắp cho anh.”
Trình Dực đến gần, quần áo và ga giường cọ sát vào nhau tạo nên những âm thanh nhỏ xíu.
Anh thì thầm bên tai tôi đề xuất cách bù đắp.
Giọng trầm khàn khiến tôi không tự chủ cong ngón chân.
“Sống chung với tôi.”
“Hả?”
Thấy tôi to tiếng, anh quen tay bịt miệng tôi.
“Tôi có căn hộ đối diện trường D, em mang Tương Tương đến, sống chung với tôi. Như vậy, em cũng không phải xa Tương Tương. Tôi cũng có thể kiểm tra đuôi của nó bất cứ lúc nào.”
Như vậy cũng tốt, sống chung với Trình Dực cũng không tệ.
Thôi vậy, để Tương Tương ở nhà, nếu đuôi nó bị tổn thương như tối nay, sẽ là rủi ro khó lường với Trình Dực.
Mặt khác, tôi thực sự không muốn xa Tương Tương.
Tôi từng hỏi nhóm bạn cùng phòng, có thể mang Tương Tương đến không.
Nhưng có bạn bị dị ứng lông mèo, quả thật là không có biện pháp nào.
Nếu Trình Dực có nhà ngoài trường, vấn đề sẽ được giải quyết ngay rồi.
“Được, tôi đồng ý.”
9
Trình Dực một mình lái xe từ thành phố D đến.
Khi lái xe quay về, lại có thêm tôi và Tương Tương.
Chúng tôi đến căn hộ đối diện trường.
Khu vực trường D này, tất đất là tất vàng đắt đỏ vô cùng.
Anh ta còn mua được căn hộ 200m² bằng với khu phòng học!
Một cô gái nhỏ vỡ vụn.
Làm vận động viên nổi tiếng quả nhiên rất kiếm ra tiền!
Bước vào, toàn bộ căn nhà trang trí phong cách Anh cổ điển.
Thật trùng hợp, tôi cực thích phim này.
Từng dùng làm ảnh nền suốt mấy năm.
Trình Dực mở cửa một phòng ngủ.
Đó là phòng có cửa kính lớn và ban công rộng.
Sàn trải thảm xanh dày.
Bàn học kiểu cổ đặt đèn đồng và bút lông chim đầy xa hoa.
Hoàn toàn hợp gu sang chảnh của tôi.
Trình Dực giới thiệu: “Đây là phòng của em.”
Tốt!
Cô gái nhỏ lại tự vá lành chính mình!
Tôi kìm nén biểu cảm, gật đầu bình thản:
“Ừ.”
Chúng tôi bắt đầu sống chung.
Ban ngày lên lớp, tối không có hoạt động gì thì về nhà vuốt ve mèo.
Để tránh Tương Tương liếm đuôi, Trình Dực hàng ngày bôi vỏ cam lên đuôi nó.
Có lẽ để bù đắp.
Anh liên tục hỏi han tôi.
Về sở thích của Tương Tương.
Bao gồm: loại cát, đồ hộp pate, đồ ăn vặt, đồ chơi, lược, sữa tắm…
Anh đối xử với “gốc rễ” của mình thật tốt.
Càng kỳ lạ hơn chính là.
Có lần tôi nói Tương Tương thích đeo yếm.
Anh thức cả đêm đan xong chiếc vòng cổ hình hoa hướng dương.
Nhận được, tôi sửng sốt.
Không ngờ đôi tay to lớn đó, không chỉ cầm gậy khúc côn cầu, mà còn đan kim được.
Trình Dực, rốt cuộc anh còn bí mật gì nữa?
Anh ấy còn nấu ăn rất ngon!
Khụ, nấu ăn kiểu nghiêm túc nha.
Tối nào không có tiết, anh đều làm đồ ăn khuya, gõ cửa mời tôi.
Chúng tôi ngồi bàn gỗ sồi, vừa xem phim vừa thưởng thức bữa ăn khuya.
Tương Tương ở bên chân chúng tôi mà cọ tới cọ lui.
Thoáng chốc, cảm giác như một cuộc sống yên bình.