Dụ Quân Chước đóng cửa lại, hạ chốt khóa.
Nỗi lòng tích tụ bấy lâu rốt cuộc cũng thư giãn không ít.
Từ trước đến nay, hình bóng Viễn Châu trong lòng y giống như một hòn đá treo lơ lửng, không lớn, nhưng cứ mãi đè nặng, chẳng thể buông xuống. Hôm nay tảng đá kia rốt cuộc cũng chạm đất, y xem như đã gỡ bỏ được một mối tâm sự.
Hiếm có một lần thư thái như vậy, Dụ Quân Chước cuộn mình trên giường nệm, chẳng bao lâu liền chìm vào giấc ngủ sâu.
Chờ đến khi y tỉnh dậy, bên ngoài trời đã tối mịt.
Trong phòng không có ánh nến, chỉ có một khung cửa sổ hé mở, để ánh trăng yếu ớt len lỏi vào, phủ lên gian phòng một tầng sáng mờ nhạt.
Cả buổi tối chưa ăn gì, lúc này y có chút đói bụng, bèn đứng dậy ra cửa, định tìm tiểu nhị khách điếm gọi chút đồ ăn.
Thế nhưng, ngay khi hắn vừa mở cửa, liền nhìn thấy một thân ảnh cao ráo đứng dưới hành lang, chính là Viễn Châu.
Viễn Châu bị y hất cả một thân nước, vậy mà vẫn chưa rời đi. Lúc này, hắn vẫn mặc nguyên bộ y phục ướt đẫm, trông có phần chật vật.
Dụ Quân Chước theo bản năng muốn đóng cửa lại, nhưng Viễ Châu đã ra tay trước một bước, đưa tay chắn ngay giữa hai cánh cửa.
Dụ Quân Chước vốn định dùng chút sức đẩy cửa khép chặt, suýt chút nữa đã kẹp trúng tay đối phương, đành phải từ bỏ.
Viễn Châu nhân cơ hội này, trực tiếp chen người vào trong phòng.
“Ngươi sao còn chưa đi?” Dụ Quân Chước giận dữ nói.
“Em còn ở đây, ta có thể đi đâu được?”
Lúc này, giọng nói của Nguyên Châu đã khôi phục lại ngữ điệu vốn có của Chu Viễn Hồi, không còn cố tình đè thấp như trước.
Hắn tìm được gậy đánh lửa, châm sáng ánh nến, rồi chậm rãi bước đến bên Dụ Quân Chước.
Dụ Quân Chước hiển nhiên vẫn còn tức giận, không muốn để ý đến hắn.
Thế nhưng, ngay sau đó, y liền thấy Viễn Châu đưa tay lên, chậm rãi gỡ xuống mặt nạ dịch dung, để lộ dung mạo thực sự.
Rồi tiếp đó, hắn lại kéo xuống lớp che phủ trên cổ và mu bàn tay, để lộ những vết sẹo chằng chịt ẩn giấu bấy lâu…
Dụ Quân Chước ngây người nhìn, trong lòng tràn đầy kinh ngạc.
Y không ngờ thuật dịch dung lại tinh diệu đến thế, chỉ cần một tấm mặt nạ mỏng manh kia đã có thể giả dạng thành người khác, đánh tráo dung mạo hoàn toàn.
“Lúc em vừa vào Vương phủ, ta đã hoài nghi mục đích của em.” Chu Viễn Hồi mở miệng, giọng điệu bình tĩnh, “Rốt cuộc, ta và em vốn chưa từng gặp mặt, vậy mà em lại có thể dùng cớ ‘báo mộng’, thậm chí biết rõ chuyện ta giả chết sau khi trọng thương.”
Dụ Quân Chước khẽ nhíu mày.
Chu Viễn Hồi tiếp tục nói: “Lúc đó, ta nhận thấy em ở trong Vương phủ dường như đang tìm kiếm ai đó. Đàm Nghiên Bang đã điều tra rất lâu, nhưng hoàn toàn không tra được bất kỳ manh mối nào về thân phận của em.”
“Cho nên, ngài giả dạng Viễn Châu để tiếp cận ta, thực chất là muốn điều tra ta?” Dụ Quân Chước hỏi.
“Đúng vậy.” Chu Viễn Hồi gật đầu, “Việc ta giả chết có liên quan đến chiến sự Đông Châu, không thể để lộ dù chỉ một chút sơ hở.”
Dụ Quân Chước có thể hiểu được. Nếu đổi lại là y, tất nhiên cũng sẽ cực kỳ cẩn trọng. Giờ ngẫm lại, khi trước y đã để lộ không ít sơ hở, vậy mà Chu Viễn Hồi lại không giết người diệt khẩu, cũng coi như y mạng lớn.
“Có điều, đó chỉ là khởi đầu. Sau này ở chung lâu ngày, ta dần dần không còn nghi ngờ em nữa. Chỉ là vì kế hoạch ở Đông Châu, ta không thể để lộ thân phận quá sớm, chỉ có thể mượn danh nghĩa của em để diễn nốt vở kịch kia.” Chu Viễn Hồi nói.
Dụ Quân Chước nhìn hắn chăm chú, giọng nói có phần lạnh lùng: “Vậy sau khi chiến sự Đông Châu kết thúc thì sao? Ngài đã có vô số cơ hội nói cho ta chân tướng.”
“Đúng vậy.” Chu Viễn Hồi lần này không hề che giấu, mà thẳng thắn nói, “Ta đáng lẽ nên nói cho em, nhưng ta đã do dự. Bởi vì thời gian ở bên cạnh em quá lâu, ta đã sớm đi chệch khỏi ý nguyện ban đầu. Ta biết rõ thân phận em không hề khả nghi, cũng biết em gả vào Vương phủ không mang theo ác ý. Nhưng ta vẫn tiếp tục dùng thân phận Viễn Châu, vẫn lựa chọn ở lại bên em… chỉ để có thể được gần gũi em thêm một chút.”
Dụ Quân Chước không ngờ hắn lại nói thẳng ra như vậy, đôi tai bất giác nóng bừng.
“Ta sợ em cho rằng ta càn rỡ, càng sợ em cảm thấy ta vô sỉ. Cho nên, ta muốn để ‘Viễn Châu’ vĩnh viễn biến mất, để thời gian trôi qua đủ lâu, em cũng sẽ dần dần quên đi hắn. Coi như ‘Viễn Châu’ chưa từng tồn tại.”
Chu Viễn Hồi chăm chú nhìn y, ánh mắt nóng rực.
“Nhưng ta không ngờ, em lại để ý hắn đến như vậy.”
Dụ Quân Chước bị ánh mắt hắn nhìn đến mức cả người không được tự nhiên, liền cụp mi né tránh.
Chu Viễn Hồi lại tiến lên một bước, ép y liên tục lùi về sau, mãi đến khi lưng chạm vào tủ mới dừng lại.
“Ta không nên giấu em, đây là lỗi của ta.” Giọng hắn trầm ổn, lại mang theo vài phần kiên định, “Nếu em vẫn còn nguyện ý tin ta, ta xin hứa với em, từ nay về sau, bất luận chuyện gì, ta cũng sẽ không gạt em nữa. Cho dù có tổn hại thể diện, dù có khiến em khinh thường ta, ta cũng sẽ không giấu diếm điều gì.”
Dụ Quân Chước cảm giác tim đập dồn dập, nhưng vẫn không dám ngước mắt nhìn hắn.
Áp lực từ Chu Viễn Hồi quá lớn, khiến y sợ rằng, nếu bản thân đối diện với ánh mắt kia, ngay lập tức sẽ bị cuốn vào mà không thể trốn thoát.
Chu Viễn Hồi không chờ y trả lời, bỗng nhiên nâng tay lên…
Dụ Quân Chước không biết hắn định làm gì, nhưng theo bản năng khẽ lùi về sau một chút.
Động tác nhỏ bé ấy, lại bị nam nhân thu hết vào đáy mắt.
“Dụ Quân Chước, em sợ ta ra tay đánh em sao?” Chu Viễn Hồi hỏi, giọng điệu mang theo ý cười nhàn nhạt.
Dụ Quân Chước khẽ ngước mắt nhìn hắn một cái, nhưng không đáp. Đôi mắt trong veo lại ẩn hiện một tia bất an.
Chu Viễn Hồi nhìn y chằm chằm, thanh âm trầm thấp mà kiên định: “Cho dù có một ngày, em cầm đao đâm thẳng vào ta, ta cũng tuyệt đối không đánh trả. Nhưng nếu em còn tiếp tục trốn tránh ta như rắn rết thế này…”
Hắn chợt vươn tay nắm lấy cằm Dụ Quân Chước, buộc y phải đối diện với mình.
“Ta chắc chắn sẽ trừng phạt em.” Giọng hắn càng trầm hơn, mang theo một sự uy hiếp vô hình.
“Cho dù em không vui, không muốn, ta cũng tuyệt đối không nương tay.”
Ánh mắt sâu thẳm tựa hồ có thể nhấn chìm người khác.
Dụ Quân Chước đương nhiên hiểu rõ, cái gọi là “trừng phạt” trong miệng hắn có ý tứ gì.
Y không dám phản bác, chỉ có thể nhẹ nhàng gật đầu.
Chu Viễn Hồi lúc này mới buông tay, rồi bắt đầu cởi y phục của mình.
“Ngài làm gì?” Dụ Quân Chước nhíu mày, mở miệng hỏi.
Chu Viễn Hồi không đáp, động tác chậm rãi mà thong thả.
Hắn cởi bỏ cổ áo võ phục, tiếp đến là đai lưng…
Quần áo trên người vốn đã ướt đẫm, khi lớp áo ngoài rơi xuống, chỉ còn lại lớp áo trong mỏng manh bám chặt vào thân thể, phác họa rõ ràng từng đường nét trên ngực và bụng.
Mỗi một động tác của hắn đều vô tình mang theo sự áp bức mạnh mẽ.
“Ngài…” Dụ Quân Chước khẽ run giọng, hơi thở dường như cũng trở nên gấp gáp.
Y không rõ Chu Viễn Hồi muốn làm gì.
Chu Viễn Hồi vẫn im lặng, chỉ tiếp tục cởi bỏ lớp áo trong cuối cùng, để lộ ra phần ngực cùng bụng rắn chắc, trên đó chằng chịt những vết sẹo lớn nhỏ đan xen.
Dụ Quân Chước sững sờ nhìn, ánh mắt bị chói đến đau nhức, nhưng lại không thể dời đi.
Đây là lần đầu tiên Chu Viễn Hồi chân thành đối diện với y như vậy.
Từ khi thành thân đến nay, cho dù là trong những khoảnh khắc thân mật nhất, Chu Viễn Hồi vẫn luôn áo mũ chỉnh tề, chưa từng để lộ thân thể trước mặt y.
Thế nhưng hôm nay, hắn lại chủ động cởi bỏ tất cả.
Vì sao?
Chu Viễn Hồi thu lại ánh mắt, thanh âm trầm thấp khẽ vang lên: “Từ trước đến nay, ta vẫn lo lắng… lo lắng em sẽ không thích, lo lắng em sẽ sợ hãi, cho nên không muốn để em thấy.”
Hắn thoáng lộ ra một tia không được tự nhiên, ánh mắt dường như có chút né tránh.
“Hôm nay ta đã quyết định rồi, bất kể là chuyện gì, ta cũng sẽ không giấu em nữa.”
Dụ Quân Chước thoáng ngẩn người, không nghĩ tới nguyên nhân lại là như vậy.
Y vẫn tưởng rằng, Chu Viễn Hồi chỉ đơn thuần không thích bị nhìn thấy thân thể, không ngờ rằng… người kia lại là lo lắng y sẽ sợ hãi.
“Sợ sao?” Chu Viễn Hồi nhìn thẳng vào mắt y, chậm rãi hỏi.
Dụ Quân Chước lắc đầu, ánh mắt vẫn không hề rời đi.
“Cảm thấy… chán ghét sao?” Hắn lại hỏi, giọng nói có phần trầm thấp hơn trước.
Dụ Quân Chước lại lắc đầu.
Trên người Chu Viễn Hồi vết sẹo quả thật nhiều, nhưng không hề dữ tợn. Những dấu vết ấy rải rác trên thân thể rắn rỏi của nam nhân, chẳng những không khiến người khác e sợ, mà ngược lại còn mang theo một loại cảm giác cường đại khó có thể diễn tả, khiến người ta nhịn không được mà muốn chạm vào.
Chu Viễn Hồi chậm rãi nắm lấy tay y, nhẹ nhàng đặt lên vết sẹo trước ngực.
Tim Dụ Quân Chước bất giác đập mạnh một nhịp, vội vàng rụt tay về như bị bỏng.
“Không thích sao?” Chu Viễn Hồi khẽ hỏi.
“Ngài…” Dụ Quân Chước dời mắt, bước tới một bên lấy chiếc khăn rồi ném qua cho hắn, giọng khẽ hạ thấp, “Ta vẫn còn giận ngài đấy, sẽ không chạm vào ngài đâu.”
Chu Viễn Hồi: “…”
Không nói là không thích, vậy nghĩa là thích.
Nãy giờ hắn vẫn luôn chú ý đến sắc mặt Dụ Quân Chước. Trong đôi mắt kia, hắn đã thấy rõ kinh ngạc, đau lòng, thậm chí có cả chút thẹn thùng, nhưng tuyệt đối không hề có sợ hãi hay chán ghét.
Hóa ra, điều hắn lo lắng bấy lâu nay lại là dư thừa.
Dụ Quân Chước không nhìn hắn nữa, xoay người bước ra ngoài.
Trong phòng không có y phục dư, chẳng lẽ lại để Chu Viễn Hồi cứ tr.ần tr.ụi như vậy mà ngồi mãi sao?
Nhưng y vừa mới mở cửa phòng ra, liền bắt gặp tiểu nhị của khách điếm đứng ngay trước cửa, trên tay bưng theo một chiếc khay.
“Khách quan, thật khéo, tiểu nhân đang định gõ cửa đây.” Tiểu nhị cười nói, rồi tự nhiên bước vào phòng, đem khay đồ ăn đặt từng món lên bàn. Phía sau hắn còn có mấy tiểu nhị khác nối đuôi nhau vào, bày biện đầy cả một bàn rượu thịt thơm ngon.
“Khách quan, mời dùng chậm rãi. Nếu có điều gì phân phó, xin cứ gọi tiểu nhân bất cứ lúc nào.” Tiểu nhị dẫn đầu dọn dẹp xong xuôi thì lui ra ngoài, còn chu đáo khép cửa phòng lại.
Dụ Quân Chước thoáng ngẩn ra, đến cả mục đích ban đầu khi rời khỏi phòng cũng quên sạch.
Thơm quá… rượu và thức ăn này.
Lúc rời giường y đã đói, nhưng vừa rồi bị Chu Viễn Hồi làm gián đoạn, tạm thời quên mất.
Giờ đây, ngửi thấy hương thơm của đồ ăn bốc lên, bụng y lập tức réo vang.
Chu Viễn Hồi vẫn đứng yên tại chỗ quan sát y, mãi đến khi Dụ Quân Chước đi đến bên bàn ngồi xuống, hắn mới chậm rãi bước tới, ngồi xuống bên cạnh.
“Là ngài bảo người chuẩn bị?” Dụ Quân Chước quay sang hỏi hắn.
“Ta nghe nói khi một người đói bụng, càng dễ nổi giận hơn.”
Dụ Quân Chước liếc mắt nhìn hắn, không tỏ thái độ.
Nhưng không thể không thừa nhận, lúc này nhìn thấy đồ ăn, cơn giận trong lòng quả thực đã tiêu tan hơn phân nửa.
“Em từ trưa đến giờ vẫn chưa ăn gì, trước tiên uống chút canh lót dạ đi.” Chu Viễn Hồi nói, rồi đưa tay múc một bát canh đặt trước mặt y.
Nhân lúc này, Dụ Quân Chước lén nhìn đối phương một cái. Lại nhịn không được mà muốn đưa tay chạm vào những vết sẹo kia. Chu Viễn Hồi thật sự là… ngay cả lúc ăn cũng không chịu mặc áo tử tế, cứ như vậy để lộ toàn bộ vết sẹo trước mặt y, quả thực là rắp tâm bất lương!
Khiến đầu óc y rối bời lung tung, đến mức cơn giận cũng không còn tâm trí để bận tâm nữa.