Sau Khi Xung Hỉ, Vong Phu Ta Sống Lại

Chương 113: Chương 113



“Ngày đó trong trại, ta nói rằng chỉ khi đã nhận định em, Bệ hạ mới phong Dung nhi làm Thế tử. Những lời ấy không phải chỉ để dỗ dành em.” Chu Viễn Hồi đặt bát canh trước mặt y, giọng điềm tĩnh.

“Mặc kệ em có tin hay không, trước khi rời Kinh thành, ta đã tự nhủ đời này chỉ có thể để em làm Hoài Vương phi, tuyệt đối không có người thứ hai.”

Dụ Quân Chước không đáp lời, chỉ cúi đầu múc một muỗng canh đưa vào miệng.

Không ngờ… lại là chè.

“Em muốn phát hoả bao lâu cũng được, mặc kệ ta cũng được, thậm chí không muốn nghe ta nói gì cũng không sao. Nhưng có ba điều không thể: không được chạy, không được giận dỗi, và tuyệt đối không được bỏ bữa.” Chu Viễn Hồi nói.

Dụ Quân Chước một hơi uống cạn bát canh, trong lòng thầm nghĩ: Ta lại không phải kẻ ngốc, sao có thể không ăn cơm? Y không chỉ muốn ăn, mà còn muốn ăn no, ăn thật ngon, ăn cho thỏa thích, tuyệt đối không để bụng mình chịu ấm ức.

Chu Viễn Hồi ngồi bên cạnh hầu hạ y, hết múc canh lại gắp thức ăn, đến khi ăn xong còn tự tay bưng nước tới cho y súc miệng.

“Ngài có thể mặc quần áo vào không?” Dụ Quân Chước cuối cùng nhịn không được, mở miệng.

“Nếu em không thích, ta sẽ mặc.” Chu Viễn Hồi vừa nói, vừa cúi người nhặt lấy bộ quần áo ướt trên mặt đất.

“Thôi bỏ đi!” Dụ Quân Chước bất đắc dĩ, “Ngài muốn mặc thì mặc, không muốn thì thôi.”

Chu Viễn Hồi rõ ràng là cố ý, chẳng lẽ tìm tiểu nhị lấy một bộ y phục lại khó khăn đến thế?

Dụ Quân Chước không thèm để ý tới hắn nữa, chỉ tự mình ôm một bụng bực bội. Kết quả, y cứ thế để trần lưng ngủ cả đêm.

Tất cả đều nhờ ơn Chu Viễn Hồi ban tặng.

——

Đêm nay, Dụ Quân Chước mơ thấy rất nhiều giấc mộng kỳ quái.

Y mơ thấy Chu Viễn Hồi ép mình chạm vào những vết sẹo ấy. Sau đó, không chỉ dùng tay, mà còn bắt y dùng môi.

Từng vết sẹo, từng vết một, không được bỏ sót, cũng không được qua loa lấy lệ…

Đáng giận nhất là, ở trong mộng, Dụ Quân Chước vậy mà lại không cảm thấy khó chịu chút nào.

Sau khi tỉnh lại, Dụ Quân Chước lập tức cảm thấy có gì đó khác thường. Y đưa tay sờ xuống dưới lớp chăn, quả nhiên…

Quá đáng giận!

Rõ ràng hai người còn đang chiến tranh lạnh, vậy mà y lại mơ thấy loại chuyện hoang đường kia…

Dụ Quân Chước mang theo một bụng bực bội mà rời giường, nhưng khi nhìn về phía giường nệm bên ngoài bình phong, lại không thấy bóng dáng Chu Viễn Hồi đâu. Trong phòng đã được dọn dẹp sạch sẽ, ngay cả bộ y phục ướt mà đối phương vứt lại tối qua cũng chẳng còn, không biết là đã mặc đi rồi, hay đã bị tiểu nhị mang đi giặt.

Y còn đang cân nhắc xem có nên gọi tiểu nhị lên xin một bộ quần áo sạch để thay không, thì ánh mắt lại rơi xuống chiếc ghế cạnh giường, ở đó đã sẵn sàng một bộ y phục sạch sẽ, từ trong ra ngoài đều đầy đủ.

Dụ Quân Chước vốn ưa sạch sẽ, khi còn ở trong quân doanh, ngày nào cũng phải tắm gội, y phục cũng không bao giờ mặc lại hai ngày liên tiếp. Tối qua y nhất thời quyết định ngủ lại khách điếm, chưa kịp chuẩn bị gì cả. Không ngờ Chu Viễn Hồi lại nghĩ đến trước y một bước.

Y thay quần áo, rửa mặt chỉnh tề, sau đó chuẩn bị xuống lầu.

Bỗng nhiên, bên ngoài truyền đến một trận ồn ào, tựa hồ có chuyện náo nhiệt gì đó đang diễn ra.

Dụ Quân Chước đẩy cửa bước ra, đứng trên hành lang lầu hai nhìn xuống.

Chỉ thấy trước giếng nước của khách điếm có hai gã thị vệ đang đứng. Nhưng đáng chú ý là, y phục bọn họ mặc không phải chế phục của quan phủ.

“Những người này từ đâu tới?” Dụ Quân Chước nhíu mày hỏi.

“Bẩm vương phi, bọn họ là người của Nam Thiệu.” Thị vệ canh ngoài cửa đáp.

“Người Nam Thiệu lại tới khách điếm này nghỉ trọ sao?” Dụ Quân Chước có chút khó hiểu.

“Hôm nay, Ninh Vương điện hạ của Nam Thiệu đến tìm Vương gia để bàn chuyện.”

“Ninh Vương muốn gặp Vương gia bàn chính sự, vì sao không đến thẳng quân doanh mà lại phải tới khách điếm?”

“Vương gia nói, Vương phi ở đâu, ngài ấy sẽ ở đó, bất kể nơi nào cũng không đi.”

Dụ Quân Chước: …

Chu Viễn Hồi người này thật đúng là ngang ngược.

Giờ thì hay rồi, cả Cùng Châu, thậm chí cả Nam Thiệu cũng biết hết!

Trong lúc nói chuyện, tiểu nhị của khách điếm lại bưng đồ ăn sáng lên.

Bữa sáng hôm nay vẫn vô cùng thịnh soạn, vừa nhìn đã khiến người ta thèm thuồng.

Bọn tiểu nhị đối với Dụ Quân Chước vô cùng ân cần, bởi vì Hoài Vương điện hạ chỉ phất tay một cái, đã giúp khách điếm của bọn họ một đêm thành danh khắp Cùng Châu.

Không chỉ vậy, do Chu Viễn Hồi không hài lòng với tay nghề của đầu bếp khách điếm, hắn còn cố ý sai người mời vị đầu bếp giỏi nhất Cùng Châu đến. Việc này ngoài ý muốn thúc đẩy một mối hợp tác lớn.

Nếu đầu bếp kia chịu lưu lại khách điếm sau này, thì bọn họ còn lo không có khách sao?

Dụ Quân Chước ăn xong bữa sáng, lại thấy có người khiêng mấy hòm đồ vào phòng.

“Làm gì vậy?” Y khó hiểu hỏi.

“Vương phi điện hạ, đây là chút tâm ý của Ninh Vương điện hạ, tặng cho Vương phi cùng Thế tử.” Người mở miệng là một binh lính của Nam Thiệu.

Dụ Quân Chước liếc nhìn thị vệ canh ngoài cửa, thấy bọn họ không ngăn cản, liền biết chắc chắn đây là chuyện đã được Chu Viễn Hồi đồng ý. Nghĩ vậy, y cũng không từ chối.

Hai nước bang giao vốn là qua lại lẫn nhau, Ninh Vương đến đây bàn chuyện mang theo lễ vật cũng không có gì đáng ngạc nhiên.

Đợi binh lính Nam Thiệu rời đi, Dụ Quân Chước mở rương ra nhìn thoáng qua, bên trong đều là châu báu, ngọc thạch. Nhìn từ số lượng lẫn chất lượng, Ninh Vương quả thực rất hào phóng.

Bỗng nhiên, một giọng nói quen thuộc vang lên từ cửa: “Ăn no chưa?”

Dụ Quân Chước quay đầu lại, thấy Chu Viễn Hồi hôm nay đã thay một bộ võ phục màu xanh lơ, sớm không còn vẻ chật vật của ngày hôm qua.

“Ngài cố ý khoa trương như vậy sao?” Dụ Quân Chước hỏi.

“Ừ, ta muốn cho người khác biết ta để ý em, cũng muốn mượn cớ này lấy lòng em, để em nguôi giận.”

Dụ Quân Chước: …

Chu Viễn Hồi nói quá thản nhiên, ngược lại khiến y không biết phải giận thế nào.

“Nếu em không thích, ta lập tức bảo bọn họ cút.” Chu Viễn Hồi vừa nói, liền xoay người muốn ra ngoài.

“Vương gia.” Dụ Quân Chước vội vã kéo cổ tay hắn lại, “Thôi đi.”

Y thật sự không chịu nổi cái kiểu làm gì cũng phải gây động tĩnh lớn như diễn tuồng của Chu Viễn Hồi.

“Có thể khiêm tốn một chút không?”

“Được, tất cả theo ý em.” Chu Viễn Hồi nói.

Dụ Quân Chước không muốn tiếp tục dây dưa, sợ Chu Viễn Hồi lại bày ra trò gì kinh thiên động địa, liền chuyển đề tài: “Ninh Vương điện hạ tìm ngài bàn chuyện gì?”

“Nam Thiệu dự định phái sứ đoàn đến Kinh thành để hòa đàm, hỏi khi nào chúng ta trở về, muốn cùng đi.” Chu Viễn Hồi đáp.

“Vậy ngài trả lời thế nào?”

“Ta nói phải hỏi ý của Vương phi trước.”

“……”

Dụ Quân Chước thật sự không biết phải làm gì với hắn.

Chu Viễn Hồi sau khi tháo mặt nạ Viễn Châu xuống, ngay cả tính tình cũng thay đổi theo.

Không có mặt nạ, nhưng da mặt lại dày gấp đôi.

“Em muốn trở về Kinh thành không?” Chu Viễn Hồi hỏi.

“Cũng tốt, rời đi lâu như vậy, ta cũng có chút nhớ cữu cữu.”

Vừa khéo chuyện của Kỳ Phong và Thành Quận Vương đã gần như xử lý xong, lúc này hồi Kinh là thích hợp nhất.

Thế nên, Chu Viễn Hồi liền định ngày khởi hành ba ngày sau.

Sứ đoàn của Nam Thiệu đã sớm chuẩn bị xong, ba ngày sau sẽ cùng Dụ Quân Chước và đoàn người của hắn lên đường trở về Kinh.

Bọn họ đến Nam Cảnh khi trời tuy lạnh, nhưng thời tiết vẫn còn ổn định.

Lúc trở về, lại đúng vào thời điểm cuối xuân đầu hạ, khi Nam Cảnh mưa nhiều. Suốt dọc đường, trời cứ lúc mưa lúc tạnh, lớn nhỏ bất chừng.

Ban đầu còn tốt, dù có mưa nhưng miễn cưỡng vẫn có thể lên đường. Nhưng về sau, không may gặp phải sạt lở, con đường chính bị lấp kín, không thể đi tiếp.

Bất đắc dĩ, cả đoàn đành phải tìm một thôn hoang vắng giữa đường để nghỉ chân.

“Lạnh không?” Chu Viễn Hồi cầm một tấm thảm mỏng khoác lên người Dụ Quân Chước.

“Đường không thông, chúng ta có cần đổi tuyến khác không?” Dụ Quân Chước hỏi.

“Tuyến khác cũng không dễ đi. Nghỉ hai ngày, để bọn họ đào đường khai thông xong rồi tiếp tục.”

Con đường này không chỉ có đoàn bọn họ đi qua, mà dân chúng xung quanh cũng cần dùng, nên không thể cứ để nó bị chặn mãi. Hiện tại có binh lính đi theo hỗ trợ, việc dọn dẹp chắc cũng không mất quá nhiều thời gian.

Nhưng dù thế nào, đêm nay là không thể tiếp tục hành trình.

Nơi họ dừng chân vừa ẩm ướt vừa lạnh lẽo, ban đêm càng thêm buốt giá.

Dụ Quân Chước vốn định thức đến sáng, rồi ngủ bù trên xe ngựa vào ngày mai. Nhưng Chu Viễn Hồi lại lấy một tấm thảm lông bọc chặt lấy y, sau đó tự mình ngồi xuống bên mép sạp, để Dụ Quân Chước tựa vào lòng mà ngủ.

Những ngày qua, Dụ Quân Chước vẫn luôn giữ khoảng cách với hắn, cũng không chịu thân cận. Hiếm lắm mới có cơ hội xích lại gần như thế, Chu Viễn Hồi đương nhiên sẽ không bỏ lỡ, hận không thể ôm người trong lòng dỗ dành như dỗ một đứa trẻ.

“Dung nhi đâu?” Dụ Quân Chước cất giọng hỏi.

“Đàm Nghiên Bang trông rồi, không có chuyện gì cả.”

Chu Viễn Hồi một tay nhẹ nhàng véo lên vành tai Dụ Quân Chước, tay kia thì đưa ra sau lưng đối phương, chậm rãi vỗ về. Chẳng mấy chốc, cơn buồn ngủ kéo đến, hơi thở của Dụ Quân Chước cũng dần dần trở nên đều đặn.

Sáng sớm hôm sau.

Tin tức truyền đến, nói rằng quan đạo đã khai thông.

Dụ Quân Chước cùng mọi người đồng loạt dùng bữa sáng, nhưng lại không thấy bóng dáng Chu Viễn Hồi. Người nọ sáng sớm đã rời đi, đến giờ vẫn chưa quay về.

“Trời cũng đã tạnh, hôm nay vận khí của chúng ta quả thực không tệ.” Kỳ Phong nói.

Dụ Quân Chước ngẩng đầu nhìn sắc trời, thầm nghĩ mong rằng mưa cứ thế dừng hẳn, bằng không, nếu trên đường trì hoãn quá lâu, chỉ e đến Kinh thành không biết đến năm nào tháng nào mới đặt chân tới.

“Vương gia đâu?” Dụ Quân Chước quay sang hỏi một thị vệ đi ngang qua.

“Vương gia đang ở bên ngoài, không biết Vương phi có chuyện gì không ạ?”

“Không có gì, ngươi cứ đi làm việc đi, ta ra đó xem thử.”

Dứt lời, Dụ Quân Chước cất bước đi đến ngoài viện, từ xa đã thấy một nhóm người đang tụ lại thành vòng, trong đó có cả Chu Viễn Hồi cùng Ninh Vương. Chỉ không rõ bọn họ đang nghị sự hay là bàn bạc chuyện gì khác.

Y hơi do dự một thoáng, rồi cất bước tiến tới.

Chu Viễn Hồi vừa trông thấy y, liền nói với mọi người đôi câu gì đó, sau đó chủ động bước đến.

“Xảy ra chuyện gì sao?” Dụ Quân Chước hỏi.

“Không có gì đâu.” Chu Viễn Hồi khẽ cười đáp.

Dụ Quân Chước chăm chú nhìn hắn một lúc, chẳng mấy chốc, Chu Viễn Hồi liền lộ vẻ chột dạ. Hoài Vương điện hạ mới mấy ngày trước còn thề thốt rằng, từ nay về sau bất kể có chuyện gì xảy ra, đều sẽ không giấu diếm Dụ Quân Chước nữa.

“Tối qua vô ý bị độc trùng cắn một phát.” Chu Viễn Hồi nói.

“Độc trùng gì? Cắn ở đâu?” Dụ Quân Chước cau mày hỏi.

Chu Viễn Hồi một tay đặt sau lưng, cười: “Cắn ở tay, không có gì đáng ngại.”

Dụ Quân Chước chau mày, trong lòng dâng lên một dự cảm chẳng lành. Nếu chỉ là vết cắn tầm thường, Chu Viễn Hồi tuyệt đối không thể mang dáng vẻ này. Đối phương càng làm ra vẻ nhẹ nhõm, y lại càng bất an.

“Để ta xem thử.” Dụ Quân Chước nói.

“Vừa mới ép máu độc ra, đã băng bó lại rồi.”

Dụ Quân Chước kéo tay Chu Viễn Hồi từ sau lưng ra xem, liền thấy trên cổ tay quấn vải trắng, ẩn ẩn thấm ra vết máu đỏ sẫm.

“Sứ đoàn Nam Thiệu có đại phu không?” Dụ Quân Chước trầm giọng hỏi.

“Có, đã xem qua rồi.” Chu Viễn Hồi đáp.

“Hắn nói thế nào?”

“Hắn cũng không chắc……”

Nghe vậy, lòng Dụ Quân Chước chợt trầm xuống.

Trước đây y từng nghe Kỳ Phong nói qua, Nam Cảnh có độc trùng, vào núi nhất định phải cẩn trọng. Khi xuất hành, bọn họ đều mang theo túi hương đuổi trùng bên người. Thế nhưng, mấy ngày nay mưa dầm dai dẳng, túi hương sớm đã ẩm ướt, hiệu quả phòng trùng cũng suy giảm đi không ít.

“Hắn rốt cuộc nói thế nào?” Dụ Quân Chước lại hỏi.

“Con trùng cắn ta đã bị b.óp ch.ết, nhưng không thấy rõ hình dạng. Đại phu của Nam Thiệu nói, loại độc trùng này có hai loại: công trùng và mẫu trùng. Nếu bị công trùng cắn, e là khó giải độc; còn nếu là mẫu trùng, chỉ cần phóng máu khử độc, qua mấy ngày sẽ tự nhiên thuyên giảm.”

“Khó giải độc… là khó tới mức nào?”

“Rất khó.” Chu Viễn Hồi nói.

Nếu là trước kia, hơn phân nửa hắn sẽ giấu Dụ Quân Chước, thế nhưng hôm nay lại thập phần thản nhiên.

“Có lẽ… đây là ý trời chăng? Mệnh ta vốn đã nhiều kiếp nạn, hết lần này tới lần khác……” Chu Viễn Hồi cười khổ. Thật vất vả mới có thể chân thành thẳng thắn với Dụ Quân Chước, không ngờ lại gặp phải chuyện như thế này.

Dụ Quân Chước siết chặt tay hắn, hồi lâu vẫn không thốt nên lời.

Nhưng Chu Viễn Hồi có thể cảm nhận được, bàn tay thiếu niên lạnh buốt, lạnh đến mức khiến lòng hắn cũng đau theo.

Lộ trình đã khai thông, mọi người rất nhanh liền tiếp tục lên đường.

Phía trước có một tòa thành, trong thành có y quán, có lẽ sẽ tìm được phương pháp cứu chữa tốt hơn.

Trên xe ngựa.

Dụ Quân Chước tựa vào lòng Chu Viễn Hồi, lặng im không nói.

“Nếu cữu cữu có ý định hồi Hoài Quận,  chi bằng em theo ông ấy cùng trở về. Khí hậu Hoài Quận ôn hòa hơn Kinh thành, em vốn sợ lạnh……”

“Chu Viễn Hồi.” Dụ Quân Chước đột nhiên mở miệng, hiếm khi gọi thẳng tên hắn.

Chu Viễn Hồi cúi mắt, nhìn thiếu niên trong lòng, ánh mắt ôn nhu như nước.

“Kỳ thực, ta cũng có một chuyện vẫn luôn chưa từng nói với ngài. Không phải cố ý giấu diếm, chỉ là ta không biết nên mở lời thế nào, sợ ngài không tin, lại sợ ngài kiêng kị.”

Dụ Quân Chước nắm chặt tay Chu Viễn Hồi, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve vết sẹo nơi hổ khẩu của nam nhân, chậm rãi nói tiếp: “Nếu ngài muốn nghe, đợi đến Kinh thành ta sẽ nói cho ngài biết. Còn nếu ngài không muốn nghe… vậy ta cũng sẽ không trở về Kinh thành nữa.”

Trong lòng Chu Viễn Hồi căng thẳng, bất đắc dĩ thở dài.

Dụ Quân Chước ngửa đầu, khẽ chạm môi lên hắn một cái, đôi mắt hơi ửng đỏ.

“Ngài đang nghĩ gì vậy?” Dụ Quân Chước khẽ hỏi.

“Không dám nói, nói ra sợ em giận.”

Dụ Quân Chước lặng lẽ nhìn hắn, không lên tiếng.

Chu Viễn Hồi chỉ có thể thỏa hiệp, chậm rãi mở miệng: “Vừa rồi ta nghĩ… nếu ta giả bộ đáng thương, cầu xin em ở trên xe ngựa cùng ta thân cận, không biết em có đồng ý hay không? Nhưng lại cảm thấy… như vậy có chút quá mức khốn nạn……”

Dụ Quân Chước: …

Người này sao đến lúc này rồi, trong đầu vẫn còn suy nghĩ loại chuyện như thế chứ?!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.